ngôi làng bóng tối

Chương 14: Bóng Ma Của Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ngôi làng vẫn chìm trong sương mỏng, nhưng Linh cảm nhận được một luồng khí khác thường. Cô đứng ngoài hiên, tay ôm cuốn nhật ký ghi chép những sự kiện kinh hoàng vừa qua, ánh mắt dõi theo rừng rậm phía xa. Trái tim cô vừa hồi hộp vừa lo lắng – vì bóng tối dường như chưa hoàn toàn biến mất.

Huy xuất hiện bên cạnh, giọng nghiêm: “Đêm qua, tôi kiểm tra những manh mối còn sót lại. Có điều gì đó đang hình thành, khác hẳn những gì chúng ta đã trải qua.”

Linh nhíu mày: “Điều gì vậy? Có phải là lời nguyền còn sót lại?”

Huy lắc đầu: “Không hoàn toàn. Đây là… quá khứ bị lãng quên của lời nguyền. Những gì chúng ta phá chỉ là hiện tại. Nhưng những ký ức cũ, những nỗi đau chưa được giải quyết, đang quay trở lại dưới dạng bóng ma.”

Linh cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. “Bóng ma của quá khứ… nghĩa là gì?”

Huy nhìn cô, ánh mắt nghiêm trọng: “Có những người, những sự kiện, và những linh hồn vẫn còn vương lại trong khu rừng này. Chúng ta phải tìm hiểu và giúp chúng ra đi, nếu không chúng sẽ gây ra những thảm họa mới.”

Họ chuẩn bị hành trang: đèn pin, bùa chú, lư hương và cuốn sổ ghi chép đầy đủ các ký hiệu đã giải mã. Linh cảm giác tim đập nhanh, vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Huy nắm tay cô: “Chúng ta sẽ không đơn độc. Cả hai cùng nhau.”

Khi họ bước vào rừng, từng bước chân vang lên trên lớp lá khô. Không khí tĩnh lặng xen lẫn âm thanh rùng rợn: tiếng chim kêu, tiếng gió rít qua các tán cây, đôi khi là tiếng thở dài lạnh lẽo vọng từ xa. Linh nắm tay Huy, cảm giác an toàn kỳ lạ, như thể bàn tay anh là điểm tựa để cô đối mặt với những bóng ma còn sót lại.

Đi sâu hơn, họ phát hiện những dấu hiệu kỳ lạ: cây cối bị trầy xước, đất bị xáo trộn, các ký hiệu cũ xuất hiện trên tảng đá và thân cây. Linh cúi xuống nhặt một mảnh giấy rách có ký hiệu giống như trong nhật ký: “Đây là dấu hiệu cảnh báo,” cô thầm nghĩ.

Bất ngờ, từ phía xa, bóng trắng xuất hiện – mờ ảo, lơ lửng, di chuyển chậm rãi nhưng đầy áp lực. Linh giật mình, tim như ngừng đập. Huy kéo cô ra khỏi bóng ma, giọng nghiêm: “Đừng hoảng sợ. Đây chỉ là phần quá khứ bị lãng quên.”

Họ tiếp tục tiến sâu, đến một khu vực trống giữa rừng – nơi mà những sự kiện kinh hoàng từng xảy ra. Trên mặt đất là các dấu chân, trên cây là ký hiệu cổ xưa mà họ chưa từng giải mã. Linh nhận ra rằng đây là một chuỗi ký hiệu hoàn toàn mới, kết nối các linh hồn còn vương lại.

Huy mở cuốn sổ, bắt đầu phân tích: “Nếu chúng ta muốn giúp họ ra đi, phải thực hiện nghi lễ mới, khác hẳn những gì đã làm trước đây. Ánh sáng, bùa chú, và ký hiệu phải kết hợp chính xác theo thứ tự này.”

Linh hít sâu, cảm giác căng thẳng nhưng quyết tâm: “Chúng ta sẽ làm được. Chỉ cần làm đúng, họ sẽ yên nghỉ.”

Họ chuẩn bị vật dụng: lư hương, bùa chú, đèn pin chiếu thẳng vào các ký hiệu mới. Từng bước, họ thực hiện nghi lễ, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào các ký hiệu, bùa chú phát sáng, và dần dần làm những bóng ma co lại, tiếng thở dài giảm dần.

Bất ngờ, một bóng ma lớn xuất hiện, hình dạng mờ ảo, lao tới trực tiếp. Linh giật mình, tim như ngừng đập. Huy kéo cô lùi lại, giọng nghiêm: “Đừng hoảng sợ. Chỉ cần tập trung vào các ký hiệu.”

Họ phối hợp nhịp nhàng, ánh sáng từ đèn pin chiếu thẳng vào ký hiệu quan trọng, bùa chú phát sáng, và bóng ma dần co rút lại. Tiếng thở dài vang vọng yếu dần, rồi im bặt. Linh cảm giác mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng, nhưng bình tĩnh hơn nhờ sự hiện diện của Huy.

Khi hoàn tất nghi lễ, tất cả bóng ma tan biến, không gian trở nên tĩnh lặng kỳ lạ. Linh nhìn Huy, đôi mắt chan chứa niềm tin: “Chúng ta làm được rồi. Họ đã yên nghỉ.”

Huy mỉm cười, nắm chặt tay cô: “Không ai bị bỏ lại phía sau. Chúng ta đã cùng nhau giúp họ ra đi, và sẽ còn cùng nhau bước tiếp.”

Nhưng Linh biết rằng ký ức kinh hoàng vẫn còn in hằn trong tâm trí họ. Cô nhìn Huy, cảm nhận sự gắn kết sâu sắc: “Cảm ơn anh… vì đã luôn ở bên tôi.”

Huy nhẹ nhàng cầm tay cô, giọng trầm: “Chúng ta đã vượt qua bóng tối, cả hiện tại lẫn quá khứ. Dù có gì xảy ra, chúng ta sẽ không đơn độc.”

Họ rời khỏi khu rừng, ánh sáng mặt trời chiếu qua tán cây, soi rõ con đường phía trước. Linh cảm nhận sự an toàn, tình cảm và sự tin tưởng với Huy – họ đã cùng nhau đối mặt bóng tối và quá khứ kinh hoàng.

Trong khoảnh khắc yên bình, Linh biết rằng hành trình chưa kết thúc. Sẽ còn nhiều bí ẩn, nhiều thử thách, nhưng giờ đây họ đã mạnh mẽ hơn, gắn kết hơn, và không còn sợ hãi đơn độc.

Hết chương 14.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×