ngôi nhà bên đồi hoa oải hương

Chương 1: Ngày Cũ Tan Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời mưa. Mưa rơi như thể ai đó đang cố gột rửa mọi dấu vết của mùa cũ. Giữa ngã tư ồn ã của thành phố, An đứng lặng, chiếc ô trong tay run nhẹ. Dòng người đi qua cô như nước chảy — vội vã, thờ ơ, chẳng ai dừng lại nhìn.

Cô vừa rời khỏi bệnh viện. Căn phòng trắng toát nơi mẹ cô từng nằm giờ trống rỗng, chỉ còn lại mùi thuốc sát trùng vương vất. Hai tuần trước, An còn nắm tay mẹ, hứa sẽ đưa bà đến Đà Lạt khi bà khỏe lại. Nhưng lời hứa tan thành mây, như bao điều cô từng tin là mãi mãi.

Điện thoại rung lên. Màn hình hiện cái tên mà vài năm qua từng khiến tim cô ấm áp — giờ chỉ khiến nó co thắt. Cô nhìn một lúc lâu, rồi tắt máy. Cô biết mình không đủ sức để nghe thêm những lời xin lỗi, biện minh, hay lặp lại cuộc trò chuyện cũ rích giữa hai người đã đi đến cuối đường.

Anh phản bội cô.

Một cách tàn nhẫn và bình thản.

Ngày phát hiện ra, cô không gào thét, không khóc lóc, chỉ đứng im nhìn hình ảnh anh ôm người khác hiện rõ trên màn hình. Bất ngờ thay, điều đầu tiên cô cảm thấy không phải đau, mà là trống rỗng — như thể tất cả cảm xúc đã chết từ trước.

Cô vẫn đi làm, vẫn cười, vẫn uống cà phê buổi sáng như một cái máy được lập trình. Cho đến khi mẹ mất. Khi đó, mọi thứ sụp đổ. Mọi thói quen, mọi niềm tin, mọi lý do để cố gắng — đều biến mất trong một đêm mưa.

An thu mình trong căn hộ nhỏ, sống trong chuỗi ngày mờ đục như tấm kính phủ bụi. Mỗi sáng, cô tỉnh dậy mà chẳng biết hôm nay là thứ mấy. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt, để lộ đôi mắt vô hồn.

Một buổi chiều, khi tiếng đồng hồ điểm sáu giờ, cô ngồi dậy, đi về phía ban công. Thành phố dưới kia vẫn nhộn nhịp, còn cô thì chỉ thấy mệt. Trong đầu cô thoáng hiện một ý nghĩ — “Nếu được bắt đầu lại, ở một nơi khác, liệu mình có thể thở dễ hơn không?”

Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi trở thành thôi thúc.

Một tuần sau, cô nộp đơn nghỉ việc, bán lại căn hộ, đóng gói tất cả những gì có thể mang theo vào vài chiếc vali nhỏ. Giữa những món đồ còn sót lại, có một bức ảnh cũ của mẹ cô — chụp trước một cánh đồng hoa tím bạt ngàn. Ở mặt sau, bà viết:

“Một ngày nào đó, con hãy đến nơi này. Ở đó, người ta nói, oải hương giúp người ta ngủ yên, và quên đi những điều khiến trái tim đau.”

Dưới dòng chữ là tên địa danh: Provence, France.

An nhìn bức ảnh rất lâu, rồi mỉm cười — nụ cười đầu tiên sau nhiều tuần. Cô quyết định đi.

Máy bay đáp xuống Marseille vào buổi sáng sớm. Ánh nắng vàng lịm phủ lên những mái nhà ngói đỏ. Không khí mang mùi muối biển, lẫn hương cỏ khô. An cảm thấy một thứ cảm giác lạ lẫm tràn qua người — giống như thức giấc sau giấc ngủ dài.

Từ sân bay, cô bắt chuyến xe bus nhỏ chạy qua những ngọn đồi xanh và cánh đồng hoa tím nhạt. Người tài xế già cười, nói tiếng Anh pha giọng Pháp:

“Du khách à? Cô đến đây vì oải hương sao?”

An khẽ gật.

“Cánh đồng năm nay nở sớm đấy. Đẹp như trong tranh. Nhưng cô gái à, Provence không chỉ có hoa. Nó còn có cả những điều khiến người ta muốn ở lại.”

Câu nói ấy khiến cô im lặng. Có lẽ ông nói đúng.

Xe dừng ở một thị trấn nhỏ nằm nép bên sườn đồi. Con đường lát đá quanh co, hai bên là những ngôi nhà bằng gỗ, khung cửa sổ phủ đầy hoa. Mùi oải hương lẫn với hương bánh nướng thoảng qua. Tất cả đều yên bình đến mức cô thấy mình như lạc vào một bức tranh.

Ngôi nhà cô thuê nằm tách biệt một chút, trên con dốc thoai thoải. Mái ngói đã ngả màu, bức tường phủ rêu, nhưng vẫn gọn gàng. Trước cửa là một luống oải hương nhỏ, hoa tím rung rinh trong gió.

An mở khóa, bước vào. Trong căn nhà trống, mọi thứ được giữ lại như cũ — một chiếc bàn gỗ, vài tấm rèm trắng, chiếc ghế bành cạnh cửa sổ. Cô đặt vali xuống, mở cửa sổ ra.

Gió ùa vào, mang theo mùi hoa. Xa xa, những dải oải hương tím trải dài đến tận chân trời. Giữa khung cảnh đó, một bóng người đang cúi mình chăm sóc những luống hoa — dáng cao, khoác áo nâu, động tác chậm rãi.

Người đàn ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía cô. Trong giây lát, ánh mắt họ chạm nhau.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua, nhưng lạ thay, nó khiến tim cô khẽ rung lên — một cảm giác vừa quen, vừa xa, như thể có điều gì đó đang được đánh thức.

Tối hôm đó, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn trăng lấp ló sau mây. Ánh sáng mờ dịu soi lên bàn tay cô đang cầm tách trà nóng. Tiếng dế ngoài vườn và gió lùa qua rèm tạo nên một bản nhạc nhỏ, giản dị mà yên bình.

Đã rất lâu rồi, cô mới cảm thấy không sợ màn đêm.

Cô lấy trong vali ra cuốn sổ tay, viết vài dòng:

“Ngày đầu tiên ở Provence.

Mọi thứ đều lạ, nhưng đẹp.

Có lẽ, mình sẽ ở lại đây lâu hơn một chút.”

Khi gập sổ lại, cô nghe tiếng cửa ngoài vườn khẽ động. Nhìn ra, cô thấy người đàn ông ban chiều đang đi ngang qua. Trên vai anh là bó oải hương mới cắt, trên tay cầm đèn dầu.

Ánh sáng vàng hắt lên khuôn mặt anh — góc cạnh, trầm tĩnh, ánh mắt sâu và buồn.

Anh nhìn thấy cô, khẽ gật đầu.

Cô mỉm cười đáp lại, dù không biết tại sao.

Chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng lòng cô chợt yên hơn.

Đêm ấy, An ngủ thiếp đi trong mùi hoa oải hương lan tỏa khắp phòng. Trong mơ, cô thấy mình đứng giữa cánh đồng tím, gió thổi qua tóc, và một giọng nói trầm ấm vang lên từ xa:

“Nếu nỗi đau có thể nở hoa, hẳn nó sẽ mang màu tím này.”

Cô không biết giọng nói ấy của ai, nhưng sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, lòng cô bỗng nhẹ hơn một chút.

Buổi sáng Provence trong trẻo. Ánh nắng xuyên qua màn sương mỏng, hắt lên tường nhà những vệt sáng dịu dàng. An pha cà phê, ngồi trước hiên, nhìn người đàn ông hôm qua đang tưới hoa. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng tiếng chim, tạo thành âm thanh khiến người ta muốn im lặng để lắng nghe.

Anh nhìn thấy cô, khẽ nói một câu bằng tiếng Anh:

“Chào buổi sáng.”

Giọng anh trầm, hơi khàn, như gió đi qua đá.

“Chào anh.” — cô đáp.

Anh chỉ vào luống oải hương nhỏ trước nhà:

“Cô nên cắt bớt cành khô. Hoa sẽ nở đẹp hơn.”

Cô gật, mỉm cười:

“Cảm ơn. Tôi sẽ thử.”

Anh chỉ mỉm cười nhẹ, rồi quay đi.

An nhìn theo, lòng khẽ dậy lên cảm giác kỳ lạ. Không phải rung động, chỉ là một sự yên ổn rất hiếm hoi — như thể cô vừa bước vào một thế giới khác, nơi mọi thứ đều biết im lặng để chữa lành.

Cô cầm kéo, bước ra vườn, bắt đầu cắt những cành khô đầu tiên. Mùi oải hương lan ra, nồng nàn mà thanh khiết. Cô bỗng nhớ lại lời mẹ: “Hoa oải hương giúp người ta quên đi nỗi buồn.”

Có lẽ, bà đã đúng.

Giữa tiếng gió và nắng sớm, An khẽ thì thầm:

“Con sẽ học cách bắt đầu lại, mẹ ạ.”

Và như một lời hồi đáp, gió khẽ lướt qua má cô, mang theo hương oải hương dịu ngọt — giống như một cái ôm từ nơi xa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×