Buổi sáng ở Provence bắt đầu bằng tiếng chuông nhà thờ nhỏ dưới thung lũng. Âm thanh ngân dài, trôi trong không khí như hơi thở của một giấc mơ. An tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên là hương hoa oải hương thoang thoảng trong phòng, rồi đến ánh nắng vàng lấp lánh xuyên qua tấm rèm mỏng.
Cô ngồi dậy, khẽ mở cửa sổ. Bên ngoài, cánh đồng tím trải dài đến tận chân trời, sương sớm lơ lửng như những dải mây bạc ôm lấy từng bông hoa. Gió lướt qua, làm oải hương nghiêng mình, tỏa ra thứ mùi hương dịu nhẹ đến nao lòng.
“Đẹp quá…” — cô thì thầm.
Đã bao lâu rồi cô không nói ra hai từ đó? Ở thành phố, mọi thứ đều hối hả đến mức chẳng ai còn thời gian để ngắm một bông hoa. Còn ở đây, ngay cả nhịp thở của gió cũng chậm lại.
An pha một tách cà phê, ngồi trước hiên. Hơi nóng lan trong tay, khói bốc lên hòa vào hương hoa. Mọi thứ giản dị đến mức khiến tim cô khẽ nhói. Cô nhận ra mình từng quên mất cảm giác được yên bình.
Con đường đất nhỏ trước nhà dẫn ra khu chợ làng. Cô đi bộ, chiếc váy trắng dài chạm gió, đôi giày vải lấm bụi tím khi đi qua những luống oải hương. Dọc đường, những ngôi nhà cổ thấp thoáng, mái ngói đỏ, tường vàng, cửa xanh ngọc, mỗi ô cửa sổ đều treo giỏ hoa thơm ngát.
Người dân mỉm cười chào cô, ánh mắt hiền lành và tò mò. Một bà cụ bán bánh mỉa mai:
“Du khách mới đến à? Người Việt sao? Đôi mắt buồn nhưng đẹp lắm.”
An bật cười, gật đầu:
“Cháu đến để học cách cười nhiều hơn.”
Bà cụ mỉm cười hiền hậu, dúi vào tay cô một ổ bánh mì nhỏ phủ mật ong:
“Ăn đi, ngọt như nắng Provence. Người buồn cần vị ngọt.”
An cảm ơn, bước đi tiếp, vừa cắn miếng bánh vừa ngắm nhìn thế giới lạ lẫm xung quanh. Mật ong tan trong miệng, ngọt nhẹ và thơm hương hoa — thứ hương khiến cô nhớ đến bàn tay mẹ từng vuốt tóc mình khi còn nhỏ.
Khi về gần đến nhà, cô lại thấy người đàn ông hôm trước – Gabriel – đang đứng giữa cánh đồng hoa rộng lớn. Anh cắt những bó oải hương, động tác chậm rãi, cẩn trọng như thể đang đối thoại với từng cành hoa. Bên cạnh anh là chú chó màu vàng nhỏ đang nằm ngoan dưới bóng cây ô liu.
An đứng lặng nhìn một lúc lâu. Ánh nắng chiếu lên vai áo anh, làm nổi rõ những vệt bạc trong tóc. Có điều gì đó ở anh khiến cô thấy yên — như sự tĩnh lặng mà cô vẫn hằng tìm kiếm.
Cô tiến lại gần. Gabriel ngẩng lên, ánh mắt dịu nhưng xa cách:
“Chào buổi sáng.”
“Chào anh. Tôi đi dạo quanh đây, thấy hoa đẹp quá nên muốn lại gần.”
“Cô có thể đi lối này. Đừng giẫm lên luống hoa, chúng mỏng manh lắm.”
Giọng anh trầm, nhẹ như gió lướt qua đá. Cô gật đầu, bước cẩn thận.
“Anh trồng hoa lâu chưa?”
“Mười năm.”
“Dài thật. Anh không chán sao?”
“Không.” – anh nhìn cánh đồng, khẽ đáp – “Hoa không biết nói dối.”
Câu trả lời khiến cô khựng lại. Có lẽ anh đang nói về điều gì đó nhiều hơn là hoa.
Họ đứng im một lúc. Tiếng ve xa xa và tiếng kéo cắt hoa tạo nên âm thanh đều đặn. Cô nhận ra, Gabriel có cách lặng im khiến người khác thấy dễ chịu — khác với sự im lặng nặng nề giữa cô và người cũ.
Anh đưa cho cô một bó oải hương nhỏ, nói:
“Cô nên để trong phòng. Mùi hương này giúp ngủ sâu.”
Cô đón lấy, khẽ nói cảm ơn. Những cành tím rung rinh trong tay, để lại chút hương phấn trên da.
“Anh sống ở đây một mình à?” – cô hỏi.
“Ừ. Cùng con chó kia.”
“Cô đơn không?”
Anh khẽ nhíu mày, như nghĩ ngợi rồi mỉm cười:
“Cô đơn không phải lúc nào cũng tệ. Đôi khi, nó là thứ duy nhất giúp người ta hiểu mình.”
Câu nói ấy khẽ chạm vào nơi sâu nhất trong lòng cô. Cô cúi xuống, xoa đầu chú chó nhỏ. Nó liếm nhẹ tay cô, đôi mắt tròn như biết cười.
“Dễ thương quá. Nó tên gì?”
“Bruno.”
“Chào Bruno.” — cô thì thầm.
Gabriel nhìn cô cúi xuống vuốt ve con chó, ánh mắt anh thoáng mềm đi. Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh thấy trái tim mình hơi ấm lại.
Buổi chiều, An đi dạo quanh nhà. Cô phát hiện phía sau căn nhà có một nhà kho cũ, trong đó có vài bức tranh phong cảnh. Màu sắc đã phai, nhưng đường nét tinh tế. Ở góc tranh, ký tên “G.”
Cô đoán đó là Gabriel.
Anh từng là họa sĩ, hay nhiếp ảnh gia chăng?
Cô đưa tay phủi bụi trên khung tranh, cảm giác như vừa chạm vào một phần ký ức bị bỏ quên.
Tối đến, trời chuyển gió. Bầu trời sẫm lại, những dải mây tím sà xuống cánh đồng. Tiếng côn trùng râm ran như nhịp tim của đất. An thắp vài ngọn nến, ngồi viết nhật ký:
“Ngày thứ hai ở Provence.
Gặp Gabriel – người đàn ông trồng hoa.
Anh ta trầm lặng nhưng có gì đó trong ánh mắt khiến mình không thể dứt ra được.
Có lẽ, mỗi người đến đây đều mang theo một câu chuyện chưa thể nói hết.”
Cô gập sổ, ngẩng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nến hắt lên tường, hòa với ánh trăng loang loáng.
Ở phía xa, Gabriel vẫn đang ở ngoài vườn, đèn dầu sáng mờ. Anh cắt hoa, gom lại từng bó, động tác đều đặn, yên tĩnh như nhịp thở của màn đêm.
An tự hỏi: Anh ta đang nghĩ gì khi nhìn bầu trời đêm một mình như thế?
Khi cô chuẩn bị khép cửa, bỗng nghe tiếng gõ nhẹ. Mở ra, Gabriel đứng đó, tay cầm một lọ thủy tinh nhỏ chứa vài nhánh hoa khô.
“Cho cô.” – anh nói.
“Để làm gì?”
“Trà oải hương. Uống giúp ngủ ngon.”
Cô nhận lấy, ngạc nhiên xen lẫn xúc động.
“Cảm ơn anh. Ở thành phố, người ta không ai tặng nhau thứ này cả.”
“Ở đây, người ta chỉ tặng điều mình có.” – anh đáp đơn giản.
Rồi anh quay đi.
An đứng nhìn theo bóng anh khuất sau hàng cây. Tay cô vẫn cầm lọ thủy tinh, lòng dâng lên cảm giác ấm áp lạ lùng — thứ cảm giác cô tưởng đã quên mất từ rất lâu.
Đêm ấy, cô pha trà oải hương, hương thơm dìu dịu lan khắp phòng. Khi ngả lưng xuống giường, cô nghe tiếng gió ngoài kia, tiếng côn trùng rì rào, tiếng bước chân ai đó xa xa trên lối mòn. Mọi âm thanh đều mềm mại, như thể cả thế giới đang ru cô ngủ.
Trong mơ, cô lại thấy mình đứng giữa cánh đồng tím. Ở cuối con đường là bóng người quen thuộc, quay lưng về phía cô, nhưng chỉ cần nhìn dáng ấy, cô biết là anh.
Anh quay lại, mỉm cười — nụ cười lạ lẫm nhưng thân thuộc đến mức khiến cô muốn khóc.
“Chào mừng cô đến Provence.”
Câu nói vang lên trong gió, nhẹ như hơi thở của hoa.
Cô tỉnh dậy lúc trời vừa hửng sáng. Ngoài kia, Gabriel đang dắt chó đi ngang qua hiên. Anh khẽ gật đầu chào.
Cô mỉm cười đáp lại, trái tim bỗng nhiên bình yên như mặt hồ không gợn sóng.
Hương hoa oải hương tràn ngập không gian. Ánh sáng buổi sớm rọi lên gương mặt cô — nơi nụ cười đầu tiên sau chuỗi ngày dài đau đớn vừa nở.
Cô nghĩ thầm:
“Có lẽ, mình đã chọn đúng nơi để bắt đầu lại.”