ngôi nhà bên đồi hoa oải hương

Chương 5: Buổi Chợ Trong Sương Sớm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Người ta không tìm thấy bình yên trong những nơi ồn ào — mà trong khoảnh khắc lặng lẽ, khi ta nhận ra mình không còn muốn chạy trốn nữa.”

Sáng sớm, sương phủ kín cả thung lũng. Những giọt nước nhỏ đọng trên khung cửa sổ, ánh lên ánh bạc mờ ảo. Tiếng gà gáy vang từ xa, hòa với âm thanh lách tách của nước sôi trên bếp. An đứng bên bàn gỗ, pha trà, hương hoa cúc tỏa ra khắp căn nhà nhỏ.

Cô đã dần quen với nhịp sống nơi đây — dậy sớm, pha trà, mở cửa sổ, nghe tiếng gió đi qua cánh đồng. Bình yên đến mức cô sợ, sợ rằng mình sẽ quên mất mình từng là ai, từng đến đây vì điều gì. Nhưng rồi, mỗi khi nghĩ đến Gabriel, đến những bó oải hương tím được buộc gọn gàng trong căn kho, cô lại thấy lòng mình dịu lại, như thể bình yên ấy không còn là sự trốn chạy, mà là sự trở về.

Buổi sáng hôm đó, Gabriel gõ cửa sớm hơn mọi ngày. Anh mang theo chiếc giỏ mây to, bên trong là vài lọ mật ong, mấy bó thảo mộc và một nụ cười hiếm hoi.

“Có chợ phiên ở làng dưới,” anh nói. “Một năm chỉ có bốn lần. Cô muốn đi cùng không?”

An hơi ngạc nhiên. “Chợ phiên? Tôi tưởng nơi này yên tĩnh đến mức chẳng có mấy người.”

“Vì thế nên họ càng háo hức. Người làng tụ họp, trao đổi nông sản, hát, kể chuyện… Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng tôi nghĩ cô sẽ thích.”

Cô ngẫm một chút rồi gật đầu. “Tôi đi.”

Anh cười nhẹ. “Tốt. Tôi đợi cô ở cổng sau mười phút.”

Con đường xuống làng uốn lượn quanh đồi, hai bên là hàng cây phong nhỏ vừa nhuộm vàng lá. An khoác chiếc khăn len tím nhạt, tay cầm giỏ. Gabriel đi bên cạnh, bước chân vững vàng, trầm lặng như thường. Nhưng giữa họ không còn khoảng cách như trước nữa — có lẽ, sự im lặng giữa hai người giờ đây đã hóa thành ngôn ngữ.

Khi đến nơi, khung cảnh mở ra rực rỡ và náo nhiệt hơn cô tưởng. Những gian hàng gỗ nhỏ bày đầy rau củ, bánh mì, mật ong, hoa khô, rượu táo, đồ gốm. Tiếng người cười nói, tiếng đàn violin vang lên từ góc quán. Mùi bánh nướng, mùi hương thảo, mùi nắng buổi sớm hòa quyện thành một bản hòa ca ngọt ngào.

An đi chậm, ngắm nhìn mọi thứ như đứa trẻ lần đầu thấy thế giới. Gabriel thỉnh thoảng dừng lại chào vài người quen. Ai cũng gọi anh bằng cái tên thân mật “Gabe”. Một cụ bà bán hoa khô cười móm mém khi thấy họ đi cùng nhau:

“Ồ, cuối cùng Gabe cũng chịu dẫn người đến chợ rồi sao! Cô gái này là bạn à?”

Gabriel hơi khựng lại, còn An thì bật cười. “Dạ, tôi chỉ là hàng xóm thôi.”

“Phải rồi, phải rồi,” bà cụ cười lớn, “hàng xóm mà đi chợ chung, lại còn trông hợp thế này!”

Gabriel đỏ mặt — một khoảnh khắc hiếm hoi khiến An phải kìm nén tiếng cười. Anh khẽ gãi đầu, tránh ánh mắt của bà cụ, rồi nhanh chóng kéo cô sang quầy bên cạnh.

“Bà ấy hay trêu người khác lắm,” anh nói.

“Nhưng mà bà nói đúng đấy,” An đáp, nửa đùa nửa thật. “Chúng ta trông cũng… hợp thật.”

Gabriel quay sang nhìn cô. Nụ cười thoáng qua, rất nhẹ, nhưng đủ khiến tim cô lỡ một nhịp.

Họ dừng lại ở quầy bán đồ gốm. Trên bàn là những chiếc cốc, đĩa và bình trà làm thủ công, men sứ mộc mạc. An cầm lên một chiếc tách nhỏ, viền hoa oải hương tím.

“Đẹp quá,” cô nói.

“Cô thích à? Tôi nghĩ nó hợp với căn bếp của cô.”

“Anh cũng để ý cả chuyện đó sao?”

“Khó mà không để ý. Mỗi sáng, hương trà nhà cô bay sang tận vườn tôi.”

Cô bật cười, nhìn anh lâu hơn thường lệ. Trong ánh nắng dịu, gương mặt anh không còn lạnh lẽo như ngày đầu — mà ấm, thật ấm.

Cô mua chiếc tách đó. Gabriel trả tiền, dù cô phản đối. Anh chỉ nói: “Xem như quà cảm ơn cô vì đã giúp tôi bó hoa hôm trước.”

Sau khi mua vài món, họ ngồi ở quán nhỏ ven suối, gọi hai ly cacao nóng. An nhìn dòng nước chảy, trong suốt và phản chiếu bầu trời.

“Anh có bao giờ nghĩ đến việc rời nơi này không?” cô hỏi.

“Có,” anh đáp, không cần suy nghĩ. “Nhưng mỗi lần bước ra khỏi thung lũng, tôi lại muốn quay về. Ở đây, mọi thứ im lặng vừa đủ để tôi nghe được chính mình.”

“Còn tôi…” cô ngập ngừng. “Tôi từng muốn rời bỏ tất cả. Nhưng đến đây, tôi mới nhận ra mình không chạy trốn — chỉ là đang tìm một nơi cho phép mình thở.”

Gabriel gật đầu. “Có lẽ chúng ta đều như thế. Tìm chỗ để thở.”

Họ im lặng một lúc lâu. Gió thổi qua, cuốn theo mùi oải hương phảng phất từ đâu đó. Cô thấy lòng mình nhẹ đi, như thể mọi khối đá trong ngực tan ra từng chút.

Khi họ trở về, trời đã ngả chiều. Mặt trời rọi ánh vàng cuối ngày lên cánh đồng, làm những bông hoa tím sáng rực như lửa. Gabriel dừng lại, giơ tay che nắng, nói nhỏ:

“Hôm nay hoa nở nhiều hơn mọi khi.”

“Anh nói thế mỗi ngày,” An đáp, nửa đùa.

“Không. Hôm nay khác. Cô thấy không — bầu trời sau mưa, hoa lúc nào cũng rực hơn.”

An nhìn theo hướng anh chỉ. Quả thật, khung cảnh đẹp đến nghẹt thở. Cô rút chiếc máy ảnh cũ mà anh tặng ra, chụp lại. Khi ấn nút, cô nói khẽ:

“Có lẽ, hôm nay tôi đã chụp được ánh sáng.”

“Còn tôi,” anh nói, “thì thấy cô cười.”

Tối đó, trong căn nhà gỗ, An pha trà bằng chiếc tách mới. Hương trà quyện với hương hoa oải hương, lan tỏa trong không gian ấm cúng. Cô mở cửa sổ, nhìn xuống đồi. Ánh đèn từ nhà Gabriel hắt lên, vàng và yên bình.

Cô mở sổ, viết:

“Có những con người giống như buổi sáng mùa thu — không rực rỡ, nhưng đủ làm ta muốn bắt đầu lại.”

Rồi cô dừng bút, nhìn ra ngoài khung trời đêm tím nhạt. Cô mỉm cười, tự hỏi: phải chăng, có những cuộc gặp gỡ không phải là ngẫu nhiên, mà là sự sắp đặt của những tâm hồn cần nhau?

Sáng hôm sau, khi cô bước ra vườn, trên tay Gabriel là bó hoa oải hương tươi nhất trong đồi. Anh đặt nó lên hàng rào giữa hai nhà.

“Cho cô,” anh nói. “Để pha trà. Hôm nay trời sẽ đẹp lắm.”

An cầm lấy bó hoa, cảm nhận hương thơm dịu lan trong tay.

“Cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Anh mỉm cười, quay đi. Nhưng trước khi bước xuống đồi, anh nói thêm — rất nhỏ, như sợ gió mang đi mất:

“Cô biết không… Từ khi cô đến, đồi hoa nở đều hơn hẳn.”

An đứng lặng, tim cô khẽ rung. Gió thổi qua, làm cánh hoa tím lay động — như thể cả thung lũng cũng đang mỉm cười.

“Người ta không biết hạnh phúc trông ra sao, cho đến khi thấy một ai đó bước vào đời mình, và thế giới bỗng trở nên yên lặng đến dịu dàng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×