Cơn mưa đầu mùa vừa tạnh, để lại những mảng sương mỏng quấn quanh ngọn tre, rặng dương xào xạc như thì thầm một điều gì đó không ai hiểu. Tôi lái xe chậm rãi trên con đường đất gập ghềnh, từng ổ gà nhấn nhô dưới bánh xe, tạo ra những tiếng lạch cạch lạ lùng. Trước mắt, ngôi nhà cũ hiện ra trong làn sương mờ ảo. Lâu rồi, tôi mới trở lại đây – ngôi nhà mà gia đình đã bỏ hoang suốt nhiều năm.
Ngôi nhà hai tầng, mái ngói đã rêu mốc, tường loang lổ vết nước mưa. Những cánh cửa gỗ sậm màu như đang thở, cọt kẹt theo nhịp gió nhẹ. Tôi tắt máy xe, bước xuống, tiếng dép va vào đá nhỏ làm vang lên âm thanh rời rạc giữa không gian tĩnh lặng. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong cơ thể: vừa quen thuộc, vừa xa lạ, vừa thôi thúc, vừa rùng mình.
“Tôi… thật sự trở lại nơi này sao?” – Tôi thầm hỏi bản thân.
Đứng trước cánh cổng gỗ mục nát, tôi nhận ra nhiều thứ vẫn giữ nguyên như ngày xưa. Nhưng cũng có thứ đã thay đổi: cây bàng già gần sân, giờ trơ trọi cành khẳng khiu; bóng tối len lỏi vào từng khe hở của cửa sổ; và đặc biệt, một tiếng thở nhẹ, như ai đó đứng ngay bên hông nhà, vang lên… nhưng khi tôi quay lại, chỉ thấy khoảng không trống rỗng.
Bước vào trong, mùi ẩm mốc đập vào mũi. Trên sàn nhà, lá khô, bụi bám dày, và có cả những dấu chân lạ, nhỏ nhắn, hằn sâu trong bụi. Tôi rùng mình, kéo tay áo quệt bụi. Lâu quá, không ai ở đây, vậy ai để lại dấu chân này? Một phần lý trí nhủ rằng chỉ là tưởng tượng, nhưng một phần khác lại nói rằng không, có thứ gì đang quan sát tôi.
Tôi lên cầu thang, từng bậc gỗ kêu cọt kẹt dưới trọng lượng cơ thể, vang lên như những lời cảnh báo. Lên đến tầng hai, cánh cửa phòng ngủ cũ hé mở, nhưng không phải do tôi đẩy. Gió có thể thổi, nhưng hôm nay không hề có luồng gió nào đủ mạnh để mở cửa. Tôi dừng lại, lắng tai, cố nghe. Tiếng thì thầm, khe khẽ, gần như một luồng hơi thở… “Trở lại…”
Tôi giật mình, bước lùi lại, tim đập nhanh. Từng ký ức ùa về: ngày còn bé, tôi thường trèo lên tầng hai chơi, nghe tiếng gió rít qua khe cửa, tưởng tượng những hồn ma đang lẩn quẩn. Lúc đó, tôi cười đùa, nhưng giờ đây, khi đứng một mình giữa đêm khuya, những ký ức ấy như hiện thực hóa thành thứ gì đó rùng rợn.
Trong lúc dò dẫm quanh phòng, ánh mắt tôi chạm vào một vật trên kệ cũ. Nó là một hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, khắc hoa văn mờ nhạt. Tay tôi run run cầm lên. Nắp hộp khẽ kêu cọt kẹt khi mở ra, bên trong là những vật dụng nhỏ: một chiếc lược gãy, một vài lá thư vàng ố, và một chiếc đồng hồ bỏ quên từ lâu, kim đồng hồ dừng lại ở 3 giờ sáng. Tôi giật mình. 3 giờ sáng… con số mà bà tôi từng nhắc, giờ được nhắc lại một cách kỳ lạ.
Một luồng gió lạnh bỗng dưng quét qua phòng, làm cửa sổ rung lên, rèm bay phấp phới. Tôi cố gắng bình tĩnh, đặt hộp xuống bàn, nhưng tim vẫn đập mạnh. Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân – không phải của tôi. Tiếng bước chân trên sàn gỗ cũ, chậm rãi, đều đều, từ tầng trên vọng xuống. Tôi đứng lặng, cố gọi tên ai đó, nhưng tiếng nói khản đặc, không phát ra.
Tiếng bước chân dừng lại ngay bên phòng. Tôi nghe như ai đang đứng đó, nhưng khi quay lại, vẫn trống rỗng. Chỉ có bóng tối. Và trong bóng tối, hình như có một hình dáng mờ ảo, thấp thoáng, rồi biến mất. Tim tôi nhảy lên, tay chân lạnh toát.
“Tôi không điên… phải không?” – Tôi lẩm bẩm, vừa sợ, vừa tò mò.
Tôi quyết định đi xuống bếp, nơi ánh đèn duy nhất còn chói lên từ bóng đèn trần. Trên bàn, vẫn còn chiếc ấm sắt cũ, cặn nước mưa còn đọng. Nhưng điều kỳ lạ là, tường bếp dường như có những vết xước nhỏ, như móng tay để lại, nhưng không ai sống ở đây nhiều năm nay mà? Tôi cúi xuống xem, lòng nặng trĩu.
Một tiếng thở dài, nhẹ như gió, lại vang lên. Tôi giật nảy, quay người, ánh mắt chạm vào bóng mờ phía cửa bếp. Lần này, tôi chắc chắn nhìn thấy: một dáng người mảnh khảnh, trắng nhợt, đứng yên trong bóng tối. Không mắt, không miệng rõ ràng, nhưng tôi cảm nhận được ánh nhìn đang dõi theo mình.
Tôi lùi lại, chạm vào tay nắm cửa, cố mở ra chạy. Nhưng bàn tay dừng lại, run rẩy, và từ sâu trong nhà, tiếng thì thầm cất lên rõ ràng hơn:
“Đừng sợ… nhưng đừng đi quá xa…”
Tôi đứng sững, như bị trói chặt trong sợ hãi. Tiếng thì thầm ấy vừa gần, vừa xa, vừa thân quen, vừa xa lạ. Trái tim tôi như muốn vỡ tung, nhưng lý trí bắt đầu vận hành: đây không thể là ảo giác. Tôi đang đối mặt với điều gì đó… không thuộc về thế giới này.
Nhìn quanh phòng, tôi nhận ra mình không còn cô đơn. Một bóng hình mờ, nhưng hiện diện, đang chờ đợi. Và chiếc hộp gỗ trên bàn, với những vật dụng cũ kỹ, dường như là chìa khóa mở ra bí ẩn của ngôi nhà. Tôi hít một hơi sâu, tay chạm vào nắp hộp lần nữa, chuẩn bị cho những gì sẽ đến.
Bên ngoài, cơn mưa đã ngừng hẳn. Nhưng ngôi nhà cũ vẫn rùng mình, như đang thở, như đang chờ đợi một người quay trở lại… và giờ, người đó chính là tôi.
Trong bóng tối mờ ảo, tiếng bước chân lại vang lên, chậm rãi, đều đều, gần hơn lần trước. Tôi biết, đây chỉ là khởi đầu. Những bí ẩn của ngôi nhà, những hồn ma chưa yên nghỉ, và những vật phẩm chứa đựng quá khứ, đang chờ tôi khám phá.
Một cơn gió lạnh luồn qua khe cửa, thổi tắt ngọn đèn duy nhất trong bếp. Mọi thứ chìm trong bóng tối. Và tôi, đứng giữa căn phòng lạnh lẽo, biết rằng… từ giây phút này, cuộc sống của mình đã thay đổi. Tiếng thì thầm trong bóng tối, ánh mắt vô hình từ hồn ma, và những bí mật cũ kỹ… tất cả đang gọi tôi, từ sâu trong ngôi nhà cũ này.
Tôi lặng lẽ nhìn xung quanh, một nỗi sợ hãi vừa lạ lẫm vừa hấp dẫn, xâm chiếm toàn thân. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng một phần trong tôi… không thể quay lại. Ngôi nhà này, với quá khứ ma quái của nó, vừa nhấc bức màn bóng tối lên, để tôi bước vào một thế giới mà trước đây tôi chưa từng dám tưởng tượng.