ngôi nhà cổ huyền bí

Chương 2: Tiếng bước chân trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm buông xuống nhanh hơn tôi tưởng. Ánh trăng yếu ớt xuyên qua những tán cây già, hắt lên sàn gỗ cũ, tạo ra những hình bóng dài, xiêu vẹo. Tôi ngồi bên bàn, tay chạm vào chiếc hộp gỗ cũ tìm thấy hôm nay, nhưng tâm trí không thể tập trung. Một cảm giác khó tả cứ bủa vây: vừa tò mò, vừa sợ hãi.

Bỗng nhiên, từ tầng trên, một tiếng bước chân vang lên – nhẹ nhàng, nhịp nhàng, nhưng không phải tiếng bước chân của tôi. Tôi nhịn thở, lắng nghe. Tiếng bước chân đi qua hành lang, rồi dừng lại trước cửa phòng tôi vừa vào. Cửa khẽ rung, như muốn mở ra nhưng lại dừng lại.

Tôi đứng dậy, tay run run chạm vào tay nắm cửa. “Ai đó ở trên đó à?” – Tôi gọi, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng. Cửa từ từ mở ra một chút, rồi đóng lại, không gió, không ai chạm vào. Tim tôi đập thình thịch, từng nhịp như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

Tôi nhảy về phía cửa, mở tung ra, nhìn quanh phòng trống rỗng. Không có bóng người, không có thú vật, chỉ có bóng tối và mùi ẩm mốc đặc trưng của ngôi nhà lâu ngày không ai ở. Một cơn gió lạnh luồn qua khe cửa, làm tôi rùng mình.

Không dừng lại ở đó, những tiếng động kỳ lạ tiếp tục. Từ nhà bếp, tiếng cửa tủ rung lên, mở ra, đóng sập lại liên tục, như có ai đang lục lọi đồ đạc. Tôi tiến lại, nhưng khi chạm tay vào tay nắm tủ, nó im bặt. Không một hạt bụi động đậy, không một cánh cửa nào mở ra, nhưng âm thanh vẫn vang lên rõ ràng, đều đều.

Tôi rùng mình, bước lùi lại, định chạy lên tầng, nhưng bỗng thấy cửa phòng khách mở ra. Không ai đứng đó, nhưng cánh cửa rung rung, khẽ kêu cọt kẹt. Tôi hít sâu, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh. “Chắc chỉ là gió…” – nhưng trong lòng tôi biết, gió không thể làm cánh cửa mở ra đóng lại theo nhịp đều đặn, như đang bị điều khiển bởi một bàn tay vô hình.

Bước tiếp, tôi đi tới phòng khách. Sàn nhà kêu cọt kẹt theo từng bước chân của tôi, nhưng xen vào đó là những tiếng động lạ: tiếng bước chân nhỏ, nhẹ, như ai đó đang đi phía sau, nhưng khi quay lại, chỉ có bóng tối. Tôi hít một hơi dài, cố gắng nghe thật kỹ. Tiếng bước chân dừng lại ngay sau ghế sofa. Tôi quay lại, lòng thắt lại. Không có gì cả. Chỉ có bóng tối, lạnh lẽo.

Nhưng khi tôi quay về phía bàn, chiếc đồng hồ cũ trong hộp gỗ vừa mở sáng nay bỗng rung lên nhẹ, kim đồng hồ quay chậm, đến 3 giờ sáng đúng như lần đầu tôi nhìn thấy. Tôi cảm giác như không gian xung quanh co lại, hơi thở của tôi dường như bị hút vào cái khoảng trống tối tăm trước mắt.

Tiếng bước chân lại vang lên, lần này nhanh hơn, rầm rập hơn. Tôi giật mình, lùi về phía cửa ra vào, tay chạm vào nắm cửa, nhưng cửa không mở được. Một cơn gió lạnh quét qua, làm rèm bay phấp phới, và từ trong bóng tối, một hình bóng thấp thoáng xuất hiện. Nó mờ nhạt, như hơi khói trắng, nhưng tôi nhìn rõ khuôn mặt: trống rỗng, không mắt, không miệng.

Tôi cố chạy, nhưng chân như bị dính chặt vào sàn, không thể nhấc lên. Hình bóng ấy di chuyển chậm rãi về phía tôi, tiếng bước chân dội vang trong phòng. Tim tôi đập loạn nhịp, từng giọt mồ hôi lạnh trào ra. Tôi hít sâu, cố gắng gọi to: “Ai đó… hãy dừng lại!”

Hình bóng dừng lại, rồi biến mất ngay lập tức. Cánh cửa phòng khách tự đóng sầm lại, để lại im lặng tuyệt đối. Tôi thở hổn hển, cả người lạnh toát, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng sống. Nhưng ánh mắt tôi chạm vào chiếc hộp gỗ trên bàn, vẫn mở nắp, như mời gọi tôi khám phá tiếp.

Tôi biết, những hiện tượng kỳ lạ này không phải ngẫu nhiên. Có thứ gì đó trong ngôi nhà đang quan sát, trêu đùa, thậm chí thử thách tôi. Mỗi tiếng bước chân, mỗi cánh cửa mở ra đóng lại… đều là dấu hiệu. Dấu hiệu của một quá khứ chưa yên, của những hồn ma đang lang thang, và có lẽ, của một bí ẩn lớn đang chờ tôi khám phá.

Đêm đó, tôi không ngủ. Mỗi tiếng cọt kẹt của sàn nhà, mỗi cánh cửa rung lên, khiến tôi phải tỉnh táo. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra sân vắng, nơi cây cối đổ bóng dài, và tự nhủ: ngôi nhà này còn nhiều bí mật lắm… và tôi vừa mới bắt đầu bước chân vào thế giới của nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×