ngôi nhà cổ huyền bí

Chương 5: Bí ẩn của di vật cũ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt lọt qua khung cửa sổ phủ bụi, chiếu lên những hạt bụi lơ lửng trong không khí. Tôi ngồi bên chiếc hộp gỗ cũ, nhặt từng vật dụng nhỏ bên trong ra xem: chiếc lược gãy, một vài lá thư vàng ố, và đặc biệt, một chiếc lọ sứ màu xanh đậm, khắc những ký tự khó hiểu.

Tôi cầm chiếc lọ lên, hơi lạnh từ sứ tỏa ra qua lòng bàn tay. Nhìn kỹ, tôi thấy những vết nứt nhỏ trên thân lọ, như thể nó đã trải qua thời gian hàng trăm năm. Nhưng điều kỳ lạ nhất là bên trong, có một thứ gì đó phát sáng mờ ảo, ánh bạc như khói, uốn lượn liên tục. Tôi hít sâu, cảm giác rùng mình tràn khắp người.

“Có phải… thứ này liên quan đến những gì tôi thấy đêm qua?” – Tôi tự hỏi.

Tôi quyết định mở lá thư cũ. Chữ viết bằng mực nho, đã nhòe theo thời gian, nhưng vẫn còn đọc được. Nội dung kể về một gia đình từng sống ở đây, có một người chủ cũ – một phụ nữ bí ẩn – bị ám ảnh bởi việc “giam giữ linh hồn” trong các vật phẩm. Những người xung quanh đồn rằng bà từng dâng hiến nhiều vật dụng, niệm chú, để ràng buộc những hồn ma không yên vào các đồ vật, giữ chúng trong ngôi nhà để không lang thang ngoài đời sống.

Tôi rùng mình khi đọc đến đoạn cuối cùng:

“…kẻ nào mở chiếc hộp này, sẽ thức tỉnh những linh hồn đã ngủ, và sẽ thấy quá khứ ma quái của ngôi nhà, những nỗi đau chưa từng được giải thoát…”

Tim tôi đập mạnh. Tôi cẩn thận đặt chiếc lá thư sang một bên, rồi nhìn chiếc lọ sứ. Nó vẫn phát sáng mờ ảo, như một lời mời gọi. Tôi cảm giác bàn tay mình run run, nhưng sự tò mò trỗi dậy mạnh mẽ hơn cả sợ hãi.

Tôi nhấc chiếc lọ, vừa chạm tay vào nắp thì một luồng khí lạnh quét qua căn phòng. Ánh sáng từ lọ tỏa ra mạnh hơn, chiếu lên những bức tường cũ, và hình bóng của các căn phòng trước mắt dường như biến dạng, trở nên xiêu vẹo, u tối hơn. Tôi chớp mắt, và lần đầu tiên, tôi thấy những hình ảnh mờ ảo – những cảnh quá khứ ma quái của ngôi nhà: một đêm mưa, tiếng khóc trẻ thơ vang lên, một người phụ nữ mặc áo trắng lặng lẽ đi qua hành lang, những bóng mờ thấp thoáng qua cửa sổ.

Tôi thở gấp, cảm giác như mình vừa bước vào một không gian siêu nhiên, nơi quá khứ và hiện tại hòa làm một. Tiếng bước chân, tiếng thì thầm lại vang lên quanh tai, nhưng lần này rõ ràng hơn. Những linh hồn từ chiếc lọ hay từ ngôi nhà – tôi không thể phân biệt – đang kể câu chuyện của chính họ.

Tôi lùi lại, đặt chiếc lọ xuống bàn, nhưng ánh sáng mờ ảo vẫn lượn quanh, như phản chiếu tâm trí tôi. Trong đầu, tôi thấy hình bóng mờ nhạt của người phụ nữ, đôi mắt u buồn, nhìn tôi cầu cứu. Một thông điệp không lời, nhưng mạnh mẽ: bà từng sống ở đây, từng dùng sức mạnh bí ẩn để giam giữ hồn ma, nhưng giờ tất cả đang chờ tôi giải thoát.

Tôi run rẩy, chạm vào chiếc hộp lần nữa, mở rộng để tìm thêm manh mối. Một cuốn nhật ký nhỏ rơi ra, giấy vàng ố, chữ viết cứng cỏi, kể lại chi tiết về những vụ án kỳ lạ xảy ra trong nhà: trẻ con mất tích, người hầu biến mất không dấu vết, những tiếng khóc vang lên ban đêm, và cuối cùng là những vật phẩm ma thuật mà chủ nhân cũ dùng để trói hồn.

Từng dòng chữ như hút tôi vào thế giới đã mất. Tôi cảm thấy một sự liên kết kỳ lạ: chính bóng mờ tôi gặp đêm qua, những tiếng bước chân, cánh cửa mở ra đóng lại… tất cả đều là dấu hiệu từ quá khứ, từ những linh hồn chưa được giải thoát.

Tôi biết rằng chiếc hộp, chiếc lọ, lá thư và nhật ký… là chìa khóa để tôi hiểu ngôi nhà này. Nếu tôi muốn an toàn và tìm ra sự thật, tôi phải khám phá mọi vật phẩm, hiểu mọi ký tự, và đặc biệt là lắng nghe những linh hồn đang tồn tại xung quanh.

Buổi tối, tôi đặt tất cả vật phẩm lên bàn, ánh sáng từ đèn dầu nhấp nháy. Không gian im lặng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của những linh hồn xung quanh: những bóng trắng thấp thoáng, tiếng thở dài nhẹ như gió, tiếng thì thầm mơ hồ. Tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Quá khứ ma quái của ngôi nhà, những hồn ma bị giam giữ, và lời nguyền từ các vật phẩm… tất cả đang chờ tôi đối mặt.

Tôi tự nhủ: “Nếu tôi muốn hiểu sự thật, tôi phải đối mặt với chúng… nhưng liệu tôi có đủ can đảm không?”

Bầu không khí xung quanh nặng nề, từng bóng tối co lại, ánh sáng chập chờn tạo ra những hình bóng dài xiêu vẹo. Tôi cảm giác như mình đứng giữa hai thế giới: hiện thực và siêu nhiên. Và tôi biết, từ đây, cuộc hành trình khám phá bí ẩn ma quái của ngôi nhà cũ chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×