ngôi nhà cổ huyền bí

Chương 4: Bóng mờ trong hành lang


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, không gian trong ngôi nhà dày đặc sương mờ, hòa lẫn mùi ẩm mốc và hơi lạnh từ các bức tường cũ. Tôi ngồi bên bàn, chiếc hộp gỗ cũ vẫn mở, ánh đèn dầu yếu ớt chập chờn, tạo ra những bóng hình dài, xiêu vẹo trên tường. Tim tôi đập dồn dập, nhưng sự tò mò đã thắng nỗi sợ hãi. Tôi biết mình phải bước tiếp.

Tiếng bước chân lại vang lên, lần này rõ hơn và đều đặn hơn, đi từ tầng hai xuống cầu thang. Mỗi nhịp vang lên trong không gian tĩnh lặng như một nhát dao chạm vào thần kinh. Tôi cố nín thở, lắng tai nghe. Tiếng bước chân dừng lại ngay cửa phòng khách. Cửa mở ra từ từ, khe hở sáng lên một luồng ánh sáng bạc mờ ảo từ trăng. Tôi cảm thấy một luồng khí lạnh tỏa ra, làm tóc gáy dựng đứng.

Rồi tôi thấy… bóng.

Ban đầu chỉ là một hình mờ, trắng nhợt, thấp thoáng bên hành lang. Nó không rõ ràng, như một lớp sương hình người, nhưng tôi vẫn cảm nhận được chiều cao, dáng đi đứng, và cảm giác… đang nhìn tôi. Tôi nuốt khan cổ họng, tim đập loạn nhịp, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích. Mọi thứ xung quanh dường như dừng lại, chỉ còn lại tôi và bóng mờ ấy.

Một tiếng thì thầm, khe khẽ như gió rít qua kẽ lá, vang lên bên tai tôi:

“Cậu… đã trở lại…”

Giọng nói mơ hồ, nữ tính, nhưng không rõ ràng từ đâu phát ra. Tôi giật mình, lùi về phía ghế sofa, mắt dõi theo bóng mờ. Nó di chuyển chậm rãi, lướt qua tường như không chạm sàn. Mỗi bước đi, không gian xung quanh rung lên, rèm cửa bay nhẹ, ánh sáng đèn nhấp nháy theo nhịp.

“Ai… ai đó ở đó?” – Tôi run run gọi, cố kiểm soát giọng nói.

Bóng mờ dừng lại, và lần này, hình dáng gần hơn. Tôi có thể nhận ra những đường nét mơ hồ: mái tóc dài bay lơ lửng, dáng người nhỏ nhắn, hơi nghiêng về phía trước. Nhưng khuôn mặt thì trống rỗng, chỉ là lớp sương mờ. Tôi cảm giác như mắt mình đang nhìn thẳng vào hư vô, nhưng lại thấy một điều gì đó đầy u uất, buồn bã, và cô đơn.

Tiếng thì thầm vang lên lần nữa, gần hơn:

“Cậu… nghe… tôi… không?”

Tôi rùng mình, cảm giác như tiếng nói xuyên thấu qua tai, vào thẳng não, khuấy động mọi ký ức sâu kín. Tôi muốn chạy, nhưng chân như bị trói chặt. Mọi nỗ lực cử động đều vô ích. Bóng mờ tiến gần hơn, chỉ cách tôi vài bước chân. Không khí lạnh buốt dần lan khắp cơ thể, khiến tôi run rẩy.

Tôi lấy hết can đảm, giọng run run: “Tôi… tôi nghe… nhưng… cậu… là ai?”

Bóng mờ không trả lời bằng lời, nhưng luồng hơi lạnh tỏa ra như một làn khí siêu nhiên, khiến tôi thấy từng kỷ niệm đau thương của ngôi nhà ùa về: tiếng khóc trẻ thơ vang vọng, tiếng la hét mơ hồ, những lần người xung quanh kể về bóng trắng xuất hiện rồi biến mất… Tất cả đều chồng chéo, ám ảnh, khiến tôi ngạt thở.

Rồi, hình bóng bỗng… tiến sát mặt tôi, khuôn mặt trống rỗng nghiêng gần, và một tiếng thì thầm rõ ràng hơn hẳn:

“Giúp… tôi…”

Tim tôi như dừng lại. “Giúp… ai? Là… hồn ai?” – Tôi lắp bắp hỏi, nhưng tiếng nói vang lên như trôi đi cùng gió:

“Nhà… này… không yên… cứu… tôi…”

Một luồng gió lạnh quét qua, làm ngọn đèn chập chờn, bóng mờ tan biến dần vào không khí. Không còn gì ngoài im lặng tuyệt đối. Tôi đứng đó, tay run run, tim đập mạnh, cơ thể lạnh buốt, nhưng cảm giác vừa sợ vừa tò mò vẫn còn đó.

Tôi biết một điều rõ ràng: đây không phải tưởng tượng. Bóng mờ tôi vừa thấy, tiếng thì thầm vừa nghe… là hiện thực, là hồn ma chưa yên, tồn tại trong ngôi nhà này suốt nhiều năm. Và giờ, họ đã “nhìn thấy” tôi.

Tôi quay lại chiếc hộp gỗ, nhặt bức thư cũ, cố tìm manh mối. Mỗi trang giấy, mỗi ký tự nhòe mực, như muốn kể câu chuyện của chính bóng mờ ấy. Tôi thở dài, tự nhủ: nếu đây là lần đầu tiên gặp hồn ma, chắc chắn còn nhiều điều đáng sợ hơn đang chờ phía trước.

Đêm ấy, tôi không ngủ. Mỗi tiếng cọt kẹt của sàn nhà, mỗi cánh cửa rung lên, mỗi luồng gió lạnh thoảng qua… đều nhắc tôi nhớ đến bóng mờ, và lời cầu cứu khẽ khe: “Giúp… tôi…”. Một nỗi ám ảnh âm ỉ lan tỏa trong tâm trí, nhắc tôi rằng, ngôi nhà cũ này chứa đựng quá khứ ma quái, và tôi vừa chạm vào bề mặt của nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×