ngôi nhà có ma, nhưng ma lại bị tôi ám

Chương 1: Căn Nhà 13B


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi tên là Minh, hai mươi ba tuổi, sinh viên năm cuối ngành công nghệ thông tin, thất nghiệp, hết tiền trọ, và sắp bị bạn gái chia tay vì “thiếu định hướng sống”. Nếu có ai hỏi cuộc đời tôi đang ở đâu, thì xin thưa, nó đang nằm chỏng chơ trong cái vali cũ, bên trong là vài bộ đồ và một ổ cứng hỏng.

Đó là lý do tôi suýt reo lên sung sướng khi thấy tờ giấy dán trước cổng:

“Cho thuê nhà nguyên căn, giá 1,5 triệu/tháng, trung tâm thành phố, có sẵn nội thất. Liên hệ: Cô Hằng.”

Tôi nhìn lại cái nhà đó. Một căn cấp bốn nhỏ, tường vàng bong tróc, cửa gỗ cũ kỹ, số nhà 13B — con số đủ để người mê tín tránh xa. Nhưng với tôi, chỉ cần có mái che và ổ điện là quá ổn. Giá rẻ thế này chắc chỉ có ma mới ở.

Ờ thì… nếu có ma thật, hy vọng nó biết nấu cơm.

Cô Hằng, chủ nhà, là một người phụ nữ khoảng ngoài năm mươi, mặt phúc hậu, cười hiền đến đáng ngờ. Cô chỉ nói vắn tắt:

– Nhà hơi cũ, nhưng sạch. Đồ đạc dùng được hết. Nếu cháu thấy ổn thì ở liền đi, cô giảm cho nửa tháng đầu.

Tôi gật đầu lia lịa, không thèm hỏi tại sao giá rẻ thế. Khi người ta hết tiền, lý trí thường ra đi trước.

Đêm đầu tiên

Tôi dọn vào buổi chiều, kê tạm chiếc bàn học và laptop. Căn nhà có hai phòng: phòng khách và phòng ngủ nhỏ, phía sau là bếp. Mùi ẩm mốc hòa lẫn mùi hương nhang cũ. Tôi bật quạt, và… cái quạt quay ngược chiều kim đồng hồ.

“Chắc lắp sai cực thôi,” tôi tự trấn an, nhưng hơi rờn rợn.

Khoảng 11 giờ đêm, trời bắt đầu mưa. Mỗi giọt nước rơi trên mái tôn nghe như ai đó đang gõ nhịp. Tôi nằm cuộn chăn, mắt lờ đờ thì rắc! – có tiếng như ai mở cửa bếp.

Tôi bật dậy, tim đập thình thịch.

– Ai đó!? – Tôi nói lớn, giọng run run.

Không có tiếng trả lời, chỉ có… mùi cơm mới chín.

Tôi nhìn về phía bếp – ngọn lửa nhỏ lập lòe, và một nồi cơm điện đang cắm. Nhưng tôi nhớ rất rõ, mình chưa hề nấu gì.

Trên bàn, một tô canh nghi ngút khói, cạnh đó là tờ giấy ghi bằng nét chữ tròn trịa:

“Đừng thức khuya. Ăn chút gì rồi ngủ.”

Tôi há hốc mồm.

Cảm giác như mẹ tôi từ cõi âm gửi cơm đến vậy.

Còn đáng sợ hơn nữa, là mùi canh… ngon thật sự.

Bà cô nấu ăn

Sáng hôm sau, tôi đi tìm cô Hằng định hỏi cho ra lẽ thì được bà hàng xóm kéo lại:

– Cậu thuê nhà 13B à?

– Dạ, vâng. Có gì không cô?

– Ờ… không có gì. Chỉ là… trước đây ở đó có cô Hằng khác, mất rồi. Bị nghẹn cơm.

Tôi chết đứng.

– Cô… cô bảo sao ạ?

– Ờ, người ta nói từ đó tới giờ nhà đó tự nhiên có cơm mỗi sáng. Nhưng chắc do chuột kéo đồ ăn thôi, cậu đừng lo.

Tôi gật đầu, cười gượng. Trong lòng thì lạnh toát.

Buổi tối, tôi thử bày trò kiểm chứng: đặt một tô mì gói, ghi tờ giấy “Ai ăn thì rửa tô nhé.”

Sáng dậy, tô mì sạch bóng, rửa gọn gàng, đặt ngay ngắn lên kệ.

Tôi… vừa bị ma giúp việc dọn dẹp.

Chú ma TikTok

Ngày thứ ba, tôi đang ngủ trưa thì nghe tiếng nhạc điện thoại vọng ra:

“Anh là ai, từ đâu bước đến nơi đây dịu dàng như ánh trăng...”

Tôi mở mắt. Không ai trong phòng. Nhưng màn hình điện thoại đang bật TikTok, có một video quay chính tôi đang ngủ, góc quay cực chuẩn.

Caption: “Thằng này ngủ há mồm 10 phút chưa khép.”

Tôi thề tôi chưa từng cài app TikTok.

Tôi suýt ném điện thoại, nhưng có một dòng comment hiện ra ngay bên dưới, như thể ai đó đang nhắn trực tiếp:

@GhostyBoy: “Xin lỗi, test app thôi. Nhà này wifi yếu quá.”

Tôi lạnh sống lưng.

Ma mà biết livestream?

Sau đó vài hôm, tôi phát hiện điện thoại cứ tự bật camera lúc tôi hát trong nhà tắm. Có video được up, kèm filter ma bay lượn. Lượt xem hơn mười nghìn.

Dưới caption còn ghi:

“Sống cùng người dương cũng vui phết. 😎”

Tôi không biết nên sợ hay nên xin hợp tác.

Cô gái tóc dài

Đêm thứ năm, khi tôi đã quen dần với chuyện “ma nhà mình biết dùng mạng”, thì một hiện tượng khác xuất hiện.

Khoảng ba giờ sáng, tôi nghe tiếng khóc nhỏ, mảnh như gió.

Tiếng khóc ấy không vang trong phòng, mà ở trong đầu tôi.

Tôi nhắm mắt, và thấy hình ảnh một cô gái tóc dài, mặc váy trắng, ngồi ở cuối giường, cúi đầu.

Không nói, chỉ khóc.

Tôi bật dậy, toát mồ hôi. Nhưng khi mở đèn, chẳng có ai.

Trên gối lại in dấu nước mắt ướt sũng.

Tôi thở dài:

– Nếu là ma, thì ít ra cũng cho tôi biết cô cần gì, đừng chỉ khóc.

Không ai đáp lại, chỉ có mùi hương nhài thoang thoảng.

Chung sống tạm thời

Tôi bắt đầu ghi chép lại mọi chuyện – gọi vui là “Nhật ký ở cùng ba hồn ma”.

Ma thứ nhất: Bà Hằng, chuyên nấu ăn và dọn dẹp.

Ma thứ hai: Chú Ghosty, nghiện TikTok, chuyên troll tôi bằng meme.

Ma thứ ba: Cô gái tên Linh, chỉ xuất hiện khi trời mưa.

Dần dần, tôi không còn sợ nữa. Có ma nấu cơm, có ma quay clip, nhà sạch sẽ miễn phí – đúng kiểu sống cùng “team âm phủ đa năng”.

Thậm chí tôi còn nói với bọn họ (dù chẳng ai đáp):

– Từ giờ, ta là đồng đội! Mình cùng nhau sống vui vẻ, ok?

Ngay hôm sau, trên tường xuất hiện dòng chữ nguệch ngoạc bằng phấn trắng:

“Ok, nhưng wifi vẫn yếu lắm. Fix đi.”

Tôi phá lên cười.

Có lẽ… đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy căn nhà không còn đáng sợ nữa.

Mà trái lại, nó có hơi ấm kỳ lạ – hơi ấm của những linh hồn chưa nỡ rời đi.

Hiện tượng lạ

Một tối khác, tôi vừa đặt lưng xuống thì nghe tiếng bấm máy ảnh tách! liên tục.

Tôi mở mắt – thấy chú Ghosty đang selfie cùng bà Hằng và… cả Linh, người mà tôi tưởng chỉ xuất hiện trong mơ.

Họ cười, còn Linh chỉ đứng sau, ánh mắt u buồn.

Bức ảnh in ra từ chiếc máy cũ trong tủ, rơi xuống sàn:

trong ảnh, tôi cũng đứng đó — giữa họ — dù tôi thề mình chưa hề chụp.

Tôi rùng mình, nhưng không thấy sợ.

Có một cảm giác kỳ lạ len vào tim – như thể tôi đang được “nhận nuôi” bởi những linh hồn cô độc.

Có lẽ, họ chỉ muốn được nhớ đến.

Lời cảnh báo

Đêm hôm đó, tôi nằm mơ.

Một bà lão mặc áo nâu, tóc bạc, ngồi bên bếp lửa nói với tôi:

– Căn nhà này không phải ngẫu nhiên cậu ở được. Người dương không thấy, nhưng cửa âm mở rồi. Họ tìm đến cậu… vì cậu nghe được họ.

Tôi hỏi:

– Tại sao lại là cháu?

Bà đáp:

– Vì cậu từng chết hụt một lần. Cánh cửa đó chưa đóng. Cậu là người của cả hai thế giới.

Tôi giật mình tỉnh giấc, tim đập dồn dập. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Trên bàn là bức ảnh cũ, góc ảnh bị cháy xém, chỉ còn thấy một dòng chữ mờ:

“Linh – năm 2018.”

Kết thúc chương 1

Tôi ngồi thẫn thờ bên ánh nến, nhìn quanh căn nhà yên tĩnh. Bóng đèn khẽ chớp, gió thổi qua khe cửa tạo tiếng hú.

Tôi khẽ nói:

– Nếu thật sự các người đang ở đây… thì cho tôi biết, tôi có thể giúp gì không?

Gió ngừng thổi.

Ngọn nến lay động, rồi một giọng nói nhỏ vang lên sát bên tai, dịu dàng như hơi thở:

“Cứ ở lại đi.”

Tôi quay phắt lại – chẳng có ai.

Chỉ có tờ giấy mới xuất hiện trên bàn, chữ viết run run:

“Đừng đi. Ở đây… chúng tôi cần anh.”

Tôi nuốt nước bọt, rồi bật cười khan:

– Ờ… thôi thì ở lại. Dù sao, thuê nhà rẻ thế này cũng không dễ kiếm.

Và đó là cách tôi – một thằng sinh viên nghèo, vô tình trở thành người chung nhà với ba hồn ma, mà có lẽ… chính tôi mới là kẻ bị họ “ám ngược”.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×