Sau khi quyết định “sống chung với ma”, tôi tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở mức… “coi như có thêm vài bạn cùng nhà đặc biệt”. Nhưng hóa ra, từ lúc tôi nói câu “ở lại đi”, căn nhà như sống dậy thật sự.
1. Cái quạt đáng ngờ
Buổi sáng hôm sau, tôi thức dậy trong tiếng “lạch cạch” đều đều. Mở mắt ra — cái quạt trần trên đầu đang quay… ngược chiều kim đồng hồ, chậm rãi và đều đặn như ai đó đang điều khiển.
Tôi lẩm bẩm:
– Lại hỏng à?
Nhưng điều kỳ lạ là dù quay ngược, nó vẫn… thổi gió. Mát rượi.
Tôi giơ điện thoại quay clip, định up TikTok kèm caption: “Công nghệ quạt đảo chiều không cần điện – chỉ có tại nhà tôi.”
Chưa kịp đăng thì màn hình nhấp nháy. Một bình luận hiện ra dù tôi chưa hề đăng video:
@GhostyBoy: “Cái quạt đó là cổng thông gió giữa hai thế giới. Đừng tắt.”
Tôi giật bắn người, ném luôn điện thoại xuống giường.
– Thôi chết… giờ ma cũng biết comment realtime hả!?
Ngay lúc đó, cái quạt đột nhiên kêu rít! rồi dừng hẳn. Không khí trong phòng lạnh toát như vừa mở cửa tủ đông. Và giữa trần nhà, tôi thấy thoáng qua… một bóng người lướt qua lưỡi quạt, mờ như khói.
Tôi đứng hình.
– Cô Hằng ơi, con lạy cô, nếu cô muốn nấu cơm thì cứ ở dưới bếp, đừng leo lên quạt!
Một tiếng cười khúc khích đáp lại từ đâu đó trong nhà. Tiếng cười nữ, nhẹ như hơi gió.
2. Ma nấu cơm và ma content
Trưa hôm đó, như thường lệ, bàn ăn lại đầy đủ món: canh chua cá, thịt kho, cơm trắng nóng hổi. Tôi vừa ngồi xuống thì điện thoại reo — thông báo kênh “Ma Nhà Tôi Official” trên TikTok vừa đạt 100.000 lượt theo dõi.
Tôi há hốc mồm.
– Cái gì!? Mới hôm qua còn 5.000 mà!?
Bấm vào xem, toàn video tôi… đang hoảng hồn, té ngã, la hét mỗi lần gặp hiện tượng lạ.
Một video ghi caption:
“Phản ứng chân thật khi người dương thấy người âm. #SốngCùngMa #HotTrend”
Còn top comment:
@GhostyBoy: “Đạo diễn: tôi. Diễn viên: nó. Máy quay: tự động.”
Tôi chỉ biết ôm đầu cười khổ.
– Rồi xong, giờ nhà ma còn biết làm truyền thông. Mai mốt chắc mở workshop luôn quá.
Vừa nói xong, trên tường hiện lên dòng chữ trắng bằng phấn:
“Nếu có brand tài trợ, chia 70/30 nha.”
Tôi suýt sặc cơm.
Ma mà còn đòi phần trăm doanh thu?
3. Cô gái khóc trong gương
Chiều hôm đó, trời đổ mưa. Tôi đang gội đầu thì nghe tiếng khóc nhỏ lại vang lên – lần này rõ ràng hơn hẳn, như ngay bên tai.
Tôi mở mắt, nhìn qua gương nhà tắm mờ hơi nước — và thấy cô gái tóc dài đứng sau lưng mình.
Áo trắng, tóc phủ nửa mặt, nước nhỏ giọt từ mái tóc xuống sàn.
Tôi quay phắt lại – không ai. Gương lại mờ đi.
Nhưng trong làn hơi nước, có dòng chữ tự hiện ra:
“Linh.”
Tôi nuốt nước bọt.
– Là cô sao? Cô Linh? Cô cần gì…?
Không ai trả lời. Nhưng tiếng khóc dừng lại.
Thay vào đó là một tiếng thì thầm, rất khẽ, gần như gió thoảng:
“Đừng tắt quạt.”
Tôi nhìn lên trần nhà – quạt đang ngừng.
Tôi rùng mình, với tay bật lại. Gió lại thổi, và mùi hương nhài quen thuộc lan khắp phòng.
4. Những tấm ảnh trong hộc bàn
Tối, tôi dọn dẹp lại góc học tập thì phát hiện một hộc bàn bị kẹt. Cậy mãi mới mở ra, bên trong là một chồng ảnh cũ và vài trang nhật ký.
Ảnh chụp căn nhà này, nhưng tươi sáng hơn nhiều – tường còn mới, bàn ghế đầy đủ. Ở góc ảnh là một cô gái đang cười, mặc váy trắng, tóc dài. Mặt mũi trông hiền và buồn.
Phía sau tấm ảnh có ghi:
“Linh – 2018. Ngày đầu về nhà mới.”
Tôi mở nhật ký. Trang đầu tiên viết:
“Hôm nay chuyển tới 13B. Nhà hơi cũ nhưng có nắng chiếu rất đẹp. Hy vọng đây sẽ là khởi đầu tốt.”
Trang cuối cùng chỉ có một dòng, mực lem như viết vội:
“Nếu ai đọc được dòng này… hãy giúp tôi nói ra sự thật.”
Tôi im lặng rất lâu. Ngoài kia mưa vẫn rơi, và đâu đó, tiếng cười của chú ma TikTok im bặt từ bao giờ.
5. Pháp sư bất đắc dĩ
Từ hôm ấy, căn nhà bắt đầu xuất hiện thêm nhiều thứ lạ:
Gió thổi dù đóng kín cửa.
Ti vi tự bật kênh phim ma đúng lúc tôi ăn tối.
Mỗi lần tôi nói “tôi không tin ma”, thì bóng đèn nhấp nháy ba cái như trả lời.
Đến mức tôi phải dán tờ giấy to trước cửa:
“Cấm hù dọa sau 12 giờ đêm. Chủ nhà cần ngủ đủ để đi làm.”
Sáng hôm sau, dưới tờ giấy có thêm dòng nhỏ bằng phấn:
“Ok, nhưng 3 giờ sáng vẫn là giờ họp team nhé.”
Tôi cười khổ.
Rồi một ý nghĩ lóe lên: Nếu họp được, thì sao không trò chuyện đàng hoàng luôn?
Tôi đặt laptop giữa phòng, bật chế độ ghi âm, rồi nói:
– Từ giờ tôi mở “Talkshow Nhà Ma”. Ai có chuyện gì cứ nói, tôi nghe.
Một lúc sau, micro phát ra tiếng rè rè, rồi một giọng nói nữ run run vang lên:
“Em… là Linh. Em không cố làm anh sợ. Nhưng em chưa thể đi. Em muốn… tìm lại thứ bị mất.”
Tôi khẽ đáp:
– Là gì vậy?
“Một cuốn sổ. Có bí mật của em trong đó. Người ta đã giấu nó.”
Tôi nhìn quanh.
– Giấu ở đâu?
“Dưới sàn gác mái.”
Gác mái!? Tôi chưa từng để ý chỗ đó.
6. Bí mật trên gác mái
Tối đó, tôi leo lên gác mái. Nơi này đầy bụi và mạng nhện, chỉ có một khe sáng nhỏ hắt qua mái tôn. Tôi lần mò từng góc cho tới khi chạm phải một vật cứng – một hộp gỗ nhỏ.
Bên ngoài khắc dòng chữ: “Nếu mở, phải giữ lời.”
Tôi mở nắp. Bên trong là một cuốn sổ tay bọc vải trắng, cũ kỹ, bị ố nước. Tôi mở trang đầu – dòng chữ quen thuộc của Linh hiện ra:
“Nếu ai đọc được, xin hãy giúp tôi. Tôi bị hại, không phải tự tử.”
Tim tôi đập loạn xạ. Tôi đọc tiếp – những trang sau ghi chép lại chuyện Linh làm việc cho một quán cà phê cũ, gặp một người đàn ông đã có vợ, rồi biến mất đột ngột.
Trang cuối cùng viết bằng mực đỏ:
“Anh ta đến. Em không muốn đi, nhưng không còn lựa chọn. Nếu có ai đó nghe thấy, xin hãy nói giúp em – em không muốn chết trong im lặng.”
Tôi gập sổ lại, hít sâu.
Lần đầu tiên, tôi thấy ranh giới giữa chuyện cười và chuyện rùng rợn mỏng manh đến thế.
7. Cuộc thương lượng
Đêm đó, tôi đặt cuốn sổ trên bàn, đốt một nén nhang, nói rõ ràng:
– Linh, nếu cô thật sự cần giúp, tôi sẽ tìm ra người đó. Nhưng tôi chỉ là sinh viên nghèo, không biết pháp sư hay thầy bói gì đâu nha.
Khói nhang bay thành vòng tròn. Giọng Linh vang lên khe khẽ:
“Em không cần thầy. Em chỉ cần người dám tin.”
Tôi mỉm cười.
– Được, vậy ta hợp tác. Nhưng cô phải hứa không dọa tôi nữa. Tôi yếu tim.
“Em hứa.”
Ngay lập tức, bóng đèn trong phòng bật sáng, cái quạt quay đúng chiều, và mùi hương nhài lan khắp căn nhà.
8. Người hàng xóm biết chuyện
Sáng hôm sau, tôi mang cuốn sổ đến hỏi bà hàng xóm – người từng nhắc về “cô Hằng chết nghẹn cơm”.
Bà nhìn bìa sổ liền biến sắc:
– Cậu… lấy nó ở đâu?
– Gác mái. Sao vậy cô?
– Cái hộp đó người ta phong ấn rồi. Từ ngày Linh chết, ai mở ra là gặp chuyện lạ. Hồi đó công an bảo cô ấy tự tử, nhưng dân quanh đây ai cũng nghi bị giết. Có điều… không ai dám nói.
Tôi hỏi:
– Vì sao?
Bà nhìn quanh, hạ giọng:
– Vì người ta nói kẻ đó… chính là người thuê căn nhà này sau khi Linh chết.
Tôi lạnh gáy.
– Là ai?
– Một thầy phong thủy trẻ, tên… Phan. Ông ta mất tích sau một tuần.
9. Dấu hiệu báo mộng
Đêm đó, tôi lại mơ.
Lần này, Linh đứng trước căn nhà, ánh mắt đầy sợ hãi, phía sau cô là một người đàn ông mặc áo dài đen, tay cầm chuỗi hạt. Ông ta nói:
“Cô ta phải ở lại. Cô ta biết quá nhiều.”
Tôi hét lên, nhưng không phát ra tiếng.
Linh quay sang nhìn tôi, mấp máy môi:
“Anh là người duy nhất nghe được.”
Tôi choàng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi.
Trên bàn, cuốn sổ mở sẵn, có thêm một dòng chữ mới viết bằng mực tươi:
“Tìm người tên Phan.”
10. Lời nhắn cuối chương
Sáng hôm sau, tôi vừa định ra khỏi nhà thì điện thoại reo.
Tin nhắn từ số lạ:
“Đừng đào sâu chuyện đó. Có những thứ không nên biết.”
Không có tên, không có avatar.
Tôi run tay trả lời:
“Ai vậy?”
Nhưng tin nhắn bị thu hồi ngay lập tức.
Khi tôi nhìn lại, cửa nhà khẽ mở, một cơn gió lạnh ùa vào.
Chiếc quạt quay ngược trở lại.
Và giọng nói nhỏ xíu, quen thuộc vang bên tai:
“Đừng sợ. Em ở đây.”
Tôi khẽ cười, vừa sợ vừa ấm lòng.
– Ờ, thì cô ở đâu cũng được… miễn là đừng tắt quạt nữa.
Bên ngoài, trời sáng dần. Tôi không biết sắp tới chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng một điều chắc chắn: căn nhà 13B này chưa muốn yên.
Và tôi, người tưởng chỉ thuê tạm để ở, giờ đã trở thành một phần của bí ẩn chưa khép lại.