Ngôi nhà nằm ở cuối con ngõ nhỏ, lặng lẽ như đã ngủ quên giữa nhịp sống ngày một xô bồ của thị trấn. Mái ngói đã nhuốm màu thời gian, từng mảng rêu xanh bám vào như dấu vết không thể xóa nhòa. Vách tường loang lổ những vệt loang nâu vàng, có chỗ bong tróc đến lộ cả mảng gạch đỏ thẫm bên trong. Cánh cổng sắt cong queo, mỗi lần khép mở lại phát ra tiếng kẽo kẹt, nghe vừa quen vừa gợi chút gì mệt mỏi.
Vào những buổi sáng, khi ánh nắng dịu dàng tràn xuống, ngôi nhà lại hiện lên bình yên như bất cứ mái ấm nào. Tiếng gà gáy từ sân sau vọng lại, xen lẫn tiếng rổ rá, chén bát va vào nhau trong bếp. Mùi khói bếp quyện với mùi trà nóng, cùng tiếng chim sẻ ríu rít trên mái hiên, tất cả khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy một bức tranh êm đềm, dung dị. Nhưng khi hoàng hôn buông xuống, khi gió đêm bắt đầu luồn qua những khe cửa gỗ đã cong vênh, không gian trong ngôi nhà trở nên lặng ngắt. Và chính lúc ấy, sự bình yên chỉ còn là vỏ bọc.
Trong căn phòng khách, chiếc bàn gỗ vuông cũ kỹ đặt ngay ngắn ở giữa. Trên bàn có chiếc đèn dầu nhỏ, ngọn lửa chập chờn, hắt thứ ánh sáng vàng mờ nhạt lên khuôn mặt những người trong gia đình. Họ ngồi quanh bàn ăn, bát đũa đã dọn sẵn, thức ăn bày đủ món như bao bữa cơm khác. Nhưng bầu không khí lại đặc quánh sự im lặng. Tiếng muỗng chạm vào thành bát nghe vang lên khô khốc, rồi nhanh chóng chìm đi.
Ông Minh – người cha – ngồi ở đầu bàn. Gương mặt ông khắc khổ, đôi mắt sâu, những nếp nhăn hằn lên rõ rệt mỗi khi ông cau mày. Ông ít khi nói trong bữa ăn, nhưng ánh mắt nghiêm khắc của ông khiến cả nhà phải giữ im lặng. Mỗi cái liếc nhìn của ông như một lời cảnh cáo, khiến cậu con trai lớn Hoàng chẳng bao giờ dám ngẩng mặt, chỉ cắm cúi ăn cho xong.
Bà Lan – người mẹ – ngồi bên cạnh. Bà cố mỉm cười, gắp thức ăn cho các con, cho chồng, mong xua đi sự nặng nề. Nhưng nụ cười của bà lúc nào cũng thoáng buồn, đôi mắt lúc nào cũng như đang giấu một nỗi lo không tên. Chỉ cần nhìn kỹ, ai cũng có thể thấy sự mệt mỏi trong từng cử chỉ của bà, từ cách bà chậm rãi đặt bát đũa xuống cho đến lúc bà lặng lẽ dọn dẹp sau bữa ăn.
Cậu con trai Hoàng năm nay mười bảy tuổi. Ở cái tuổi đầy khát khao tự do, Hoàng lại bị kìm hãm trong sự khắt khe của người cha. Cậu ít nói, thường xuyên có vẻ bực bội, ánh mắt chứa nhiều bất mãn. Trong bữa ăn, cậu chỉ ăn vội vàng, chẳng buồn trò chuyện. Thỉnh thoảng, khi người cha nhìn sang, Hoàng liền cụp mắt, nhưng trong lòng thì dậy sóng. Những mâu thuẫn chưa bao giờ được nói ra, nhưng lại tồn tại như một cục than hồng âm ỉ, chỉ chờ cơ hội bùng cháy.
Khác hẳn với anh trai, Mai – cô con gái nhỏ – vẫn giữ được sự trong sáng. Mới mười hai tuổi, Mai hồn nhiên, đôi mắt tròn xoe luôn ánh lên tia hi vọng. Trong bữa cơm, Mai là người duy nhất thỉnh thoảng cất tiếng, hỏi han đôi ba câu, nhưng đa phần đều chìm vào khoảng lặng. Dù vậy, chỉ cần nhìn vào em, người ta có thể thấy niềm hi vọng mong manh, rằng chính cô bé này là sợi dây kết nối mong manh của gia đình.
Trên tường phòng khách treo tấm ảnh cũ: cả nhà chụp chung trong một dịp lễ tết đã xa. Khi ấy, ai cũng cười. Người cha còn trẻ, ánh mắt sáng và đầy tự tin. Người mẹ đứng cạnh, dịu dàng, tràn đầy sức sống. Hoàng khi ấy mới lên tám, khuôn mặt hồn nhiên, nụ cười tươi rói. Mai còn là một đứa bé chập chững trong vòng tay mẹ. Tấm ảnh ấy như một chứng nhân của những ngày tháng yên ả, trái ngược hẳn với sự lặng lẽ, nặng nề hiện tại.
Bữa cơm kết thúc nhanh chóng. Ông Minh đứng dậy trước, không nói một lời. Ông bước ra hiên, ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ, châm điếu thuốc. Ánh lửa bập bùng, khói thuốc quyện cùng gió lạnh, làm khuôn mặt ông thêm trầm ngâm. Bà Lan dọn dẹp trong bếp, từng tiếng bát đũa va chạm khẽ vang lên như một thứ nhạc nền đơn điệu. Hoàng rút về phòng, đóng cửa lại, tiếng khóa cửa lạch cạch như một sự cắt đứt. Chỉ còn lại Mai ngồi lặng lẽ, nhìn quanh căn nhà tối om, ánh mắt ngơ ngác.
Đêm hôm ấy, ngoài ngõ vọng vào tiếng chó sủa xa xa, tiếng gió thổi qua tán cây xào xạc. Trong ngôi nhà, ngoài ánh đèn vàng leo lét, chỉ còn lại sự im lặng đặc quánh. Người ngoài nhìn vào, họ sẽ nghĩ đây là một mái ấm bình thường, có bữa cơm đầy đủ, có gia đình quây quần. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu: giữa bốn bức tường cũ kỹ này, những vết nứt đã xuất hiện từ lâu, âm thầm lan rộng, và không biết lúc nào sẽ xé toang cái vỏ bình yên vốn dĩ mong manh.
Ở cuối hiên, ngọn đèn dầu chập chờn rồi vụt tắt. Bóng tối trùm xuống. Và trong bóng tối ấy, mỗi người trong gia đình đều mang theo những tâm sự riêng, không ai chịu nói ra, chỉ để mặc cho sự lặng lẽ tiếp tục gặm nhấm từng ngày.