Ông Minh ngồi một mình nơi hiên nhà, bóng dáng gầy gò của ông chìm trong màn đêm đặc quánh. Điếu thuốc trên tay đỏ rực mỗi khi ông hít một hơi thật sâu, rồi lại tàn lụi dần, nhả ra những vòng khói trắng mờ ảo. Cơn gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh, nhưng ông dường như không cảm thấy. Ánh mắt ông nhìn xa xăm, như xuyên qua lớp sương đêm, tìm về một nơi chốn nào đó trong quá khứ – nơi ông chẳng bao giờ muốn nhớ lại, nhưng cũng không thể quên.
Người ta nói ông Minh khó tính, khắt khe và ít nói. Hàng xóm thường bảo rằng ông là người đàn ông “cục cằn nhưng thương con”. Thế nhưng, chỉ những ai trong gia đình mới hiểu, sự nghiêm khắc của ông không đơn thuần là tính khí, mà còn là một lớp vỏ dày cộm, che giấu nỗi sợ và sự ám ảnh không buông tha.
Ngày còn trẻ, ông Minh từng có một tuổi thơ khốn khó. Cha ông mất sớm trong một vụ tai nạn lao động. Mẹ ông tần tảo nuôi đàn con, làm thuê làm mướn đủ nghề để lo cho từng bữa ăn. Ông Minh lớn lên trong sự thiếu thốn, cả vật chất lẫn tình cảm. Ngày ấy, ông luôn thèm khát có một mái ấm yên bình, một gia đình mà ở đó mọi người ngồi lại bên nhau, cười nói thoải mái. Nhưng ước mơ nhỏ bé ấy mãi chỉ là ước mơ, vì sự nghèo khổ luôn đè nặng, biến mỗi ngày thành một cuộc vật lộn.
Khi trưởng thành, ông Minh lao vào làm việc, bất kể là công việc nặng nhọc đến đâu. Ông mang trong mình một lời thề: bằng mọi giá, phải có một gia đình đầy đủ, không thiếu thốn, không ai phải chịu đói rét như ông ngày trước. Chính lời thề ấy đã hun đúc trong ông tính cách cứng rắn, quyết liệt và đôi khi tàn nhẫn với bản thân, cũng như với những người xung quanh.
Thế nhưng, số phận lại chẳng dễ dàng. Trong những năm đầu hôn nhân, ông Minh đã từng thất bại trong làm ăn. Một lần vì tin nhầm bạn bè, ông mang nợ nần chồng chất, suýt mất cả căn nhà nhỏ. Người ta có thể quên đi, nhưng ông thì không. Cái cảm giác đứng bên bờ vực, nhìn gia đình nhỏ bé của mình có nguy cơ tan vỡ, đã in sâu vào tâm trí ông. Từ đó, ông trở nên dè chừng, khắt khe hơn, và luôn đặt áp lực nặng nề lên chính mình cũng như những người thân.
Ông không bao giờ kể lại chuyện này với Hoàng – đứa con trai đang tuổi lớn. Trong mắt Hoàng, ông Minh chỉ là một người cha độc đoán, không bao giờ chịu lắng nghe. Nhưng thật ra, chính vì quá sợ hãi cái nghèo, quá lo lắng gia đình sẽ lặp lại vết xe đổ, ông mới cố gắng siết chặt mọi thứ. Ông muốn con trai mình phải học hành nghiêm túc, phải sống kỷ luật, phải thành công, để rồi sau này không phải khổ cực như ông. Nhưng càng áp đặt, ông càng đẩy con trai ra xa.
Trong bóng tối, tiếng ho khẽ vang lên từ trong nhà khiến ông Minh giật mình. Ông quay lại, thấy bà Lan đang đứng nơi khung cửa, gầy guộc, tay cầm tách trà nóng.
– Anh lại thức khuya thế này… – bà khẽ nói, giọng mệt mỏi.
Ông Minh nhận tách trà, chỉ gật đầu. Hơi nóng bốc lên làm ấm đôi bàn tay chai sần, nhưng không đủ sưởi ấm trái tim ông. Ông nhìn vợ, muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Bà Lan ngồi xuống bên cạnh. Hai người im lặng một lúc lâu. Rồi bà khẽ thở dài:
– Hoàng nó còn nhỏ, anh đừng nghiêm quá. Con trẻ, đôi khi bướng bỉnh, nhưng trong lòng nó vẫn thương cha mẹ…
Ông Minh mím môi. Nét mặt ông thoáng qua sự dao động, nhưng rất nhanh trở lại vẻ cứng rắn thường ngày.
– Thương thì nó phải nghe lời. Tôi làm gì cũng vì nó, vì cái nhà này. – Giọng ông khàn khàn, pha chút gắt gỏng.
Bà Lan im lặng. Bà hiểu, phía sau sự gắt gỏng kia là nỗi sợ, nhưng ông không bao giờ chịu thừa nhận. Ông sợ nếu buông lỏng, chỉ một sơ sẩy nhỏ thôi, gia đình này sẽ sụp đổ như ngày nào.
Đêm trôi qua chậm chạp. Ngọn đèn trong hiên đã tắt, chỉ còn ánh trăng mờ hắt xuống, in bóng hai vợ chồng trên nền đất loang lổ. Bóng của ông Minh đổ dài, gầy gò, khập khiễng, như thể chính quá khứ của ông vẫn đang đuổi theo, chẳng chịu buông tha.
Trong căn phòng bên trong, Hoàng đã đi ngủ nhưng trằn trọc mãi không yên. Cậu nghe loáng thoáng tiếng cha mẹ trò chuyện ngoài hiên, cảm nhận rõ ràng sự xa cách ngày một lớn giữa mình và cha. Cậu không hiểu vì sao cha luôn nghiêm khắc, luôn áp đặt, chưa bao giờ hỏi cậu thật sự muốn gì. Trong lòng Hoàng, bóng tối về người cha dần lớn lên, lấn át hết mọi tia sáng ít ỏi còn sót lại.
Còn ông Minh, trong khoảnh khắc im lặng nơi hiên nhà, ông biết mình đã sai ở đâu đó. Nhưng ông không biết làm sao để sửa. Quá khứ như một hòn đá tảng đè nặng trên vai ông, khiến ông chỉ biết bước đi bằng sự cứng rắn và im lặng. Ông không biết rằng chính sự im lặng ấy đang dần dần đẩy những người ông thương yêu ra xa, để rồi ngôi nhà vốn đã cũ kỹ này, mỗi ngày lại thêm một vết nứt mới.