Trong căn nhà cũ kỹ, nơi tiếng cãi vã của cha con ông Minh vẫn còn vương vất, có một góc nhỏ sáng bừng bởi nụ cười hồn nhiên của Hạnh – cô con gái út mới mười ba tuổi. Khác với Hoàng – luôn nóng nảy, nổi loạn, Hạnh dịu dàng, nhạy cảm, và trong đôi mắt đen tròn của em, lúc nào cũng ánh lên một thứ gì đó trong trẻo, như giọt sương mai còn vương trên lá.
Từ nhỏ, Hạnh đã học cách quan sát. Em không nói nhiều, nhưng nghe và cảm nhận rõ từng nhịp đập căng thẳng trong gia đình. Em hiểu cha nghiêm khắc đến mức khiến anh trai khó chịu. Em biết mẹ lặng lẽ nhẫn nhịn, chịu đựng những điều không ai chia sẻ. Và em cũng nhận ra anh trai mình, dù luôn tỏ ra mạnh mẽ, thực ra rất cô đơn.
Một buổi sáng, khi bà Lan đang lúi húi chuẩn bị bữa cơm, Hạnh nhẹ nhàng đến giúp mẹ nhặt rau. Bàn tay nhỏ nhắn thoăn thoắt, đôi mắt long lanh ngước lên:
– Mẹ ơi, con thấy cha thương anh Hoàng lắm, nhưng cha không biết cách nói. Nếu cha biết cười nhiều hơn, chắc anh Hoàng sẽ không buồn nữa đâu, phải không mẹ?
Bà Lan thoáng khựng lại, con dao trên tay ngừng một nhịp. Bà nhìn con gái, trong lòng dâng lên một niềm xúc động khó tả. Đứa bé này, mới mười ba tuổi, đã có thể nhìn thấy điều mà người lớn đôi khi bỏ quên. Bà khẽ xoa đầu con, cố giấu đi sự nghẹn ngào:
– Ừ… có lẽ vậy. Con gái của mẹ giỏi quá, biết nghĩ cho mọi người.
Hạnh mỉm cười, lúm đồng tiền xinh xắn hiện lên. Trong khoảnh khắc đó, căn bếp nhỏ bỗng ấm áp lạ thường.
Hạnh rất thương anh trai. Sau những lần cha và Hoàng cãi vã, em thường lén gõ cửa phòng anh, mang vào một ly nước hoặc gói bánh nhỏ. Hoàng dù đang tức giận đến đâu, chỉ cần thấy đôi mắt long lanh của em, cơn giận như tan biến. Có lần, Hoàng ôm lấy em, khẽ thì thầm:
– Hạnh à, chỉ có em là hiểu anh…
Em cười, giọng trong veo:
– Anh cứ bình tĩnh, rồi cha sẽ hiểu thôi. Con gái như em cũng tin cha thương anh lắm.
Những lời nói ấy, hồn nhiên mà chân thành, khiến Hoàng thấy lòng dịu lại. Dù có những lúc Hoàng muốn bỏ đi, nhưng nghĩ đến Hạnh, cậu lại chùn bước. Với cậu, em gái chính là sợi dây níu giữ duy nhất để cậu còn gắn bó với mái nhà này.
Còn với ông Minh, dù nghiêm khắc đến đâu, ông vẫn không giấu nổi sự mềm lòng trước con gái út. Có những buổi chiều, ông đi làm về mệt mỏi, vừa bước vào cổng, Hạnh đã chạy ù ra, ôm lấy tay ông, ríu rít kể chuyện ở trường. Ông thường không trả lời nhiều, chỉ gật gù, nhưng trong ánh mắt thoáng qua sự ấm áp mà hiếm ai thấy. Đôi lúc, ông còn lén mua cho con gái vài quyển truyện tranh hay chiếc kẹp tóc mới, rồi giả vờ “mẹ con mua đấy”. Hạnh biết, nhưng chẳng bao giờ nói ra. Em chỉ mỉm cười, coi đó là bí mật nho nhỏ giữa hai cha con.
Trong gia đình, Hạnh như một nhành hoa nhỏ vươn lên giữa vùng đất khô cằn. Em khâu vá từng khoảng trống vô hình, nối lại bằng nụ cười và tình yêu thương giản dị. Khi cả nhà ngồi ăn cơm, nếu không khí trở nên căng thẳng, em sẽ bất chợt kể một câu chuyện ngộ nghĩnh ở trường, khiến mọi người bật cười. Bữa ăn nhờ vậy mà nhẹ nhàng hơn, dù chỉ trong chốc lát.
Một buổi tối, sau trận cãi vã dữ dội giữa Hoàng và cha, Hạnh đã ngồi cạnh anh trai thật lâu. Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn bàn le lói. Hoàng cúi mặt, bàn tay nắm chặt, còn Hạnh đặt nhẹ bàn tay nhỏ xíu lên tay anh.
– Anh Hoàng… em nghĩ, cha không ghét anh đâu. Chỉ là… cha sợ mất anh thôi.
Hoàng ngẩng lên, nhìn em gái. Trong đôi mắt non nớt ấy, cậu thấy một sự thấu hiểu sâu sắc hơn bất kỳ lời nào cha từng nói. Cậu bỗng bật khóc, ôm em vào lòng. Với Hoàng, giây phút ấy như một chỗ dựa duy nhất trong cơn bão lòng.
Và cũng chính Hạnh, nhiều lần kéo bàn tay mẹ vào tay cha, thì thầm:
– Cha mẹ đừng buồn nhau nữa… Con thích cả nhà mình cười với nhau cơ.
Những lời ngây thơ ấy, đôi khi khiến ông Minh sững người. Ông không trả lời, nhưng đêm về, trong khoảng lặng, ông thấy lòng nặng trĩu. Phải chăng chính ông, bằng sự cứng nhắc, đang khiến nụ cười của con gái ít dần?
Trong căn nhà cũ, nơi bóng tối và mâu thuẫn luôn rình rập, Hạnh chính là ánh sáng nhỏ bé nhưng kiên cường. Em chưa đủ lớn để thay đổi mọi thứ, nhưng sự hiện diện của em là niềm hi vọng mong manh, như ngọn đèn dầu le lói trong đêm – chỉ cần còn cháy, gia đình này vẫn chưa chìm hẳn vào bóng tối.