Ở tuổi mười bảy, Hoàng mang trong mình một ngọn lửa âm ỉ khó kìm nén. Cậu đang đứng giữa ranh giới của tuổi thơ ngây và sự trưởng thành non nớt, luôn khao khát được sống theo cách của riêng mình, nhưng lại bị giam hãm trong chiếc khung cứng nhắc mà cha cậu dựng lên.
Ngày nào cũng vậy, Hoàng rời trường học với tâm trạng nặng nề. Cậu không phải học sinh kém, nhưng cũng chẳng phải kiểu người thích ngồi lì hàng giờ bên bàn học. Cậu mê bóng đá, thích đàn ghi-ta, và thỉnh thoảng cùng bạn bè tụ tập ở quán nước ven đường, bàn tán về tương lai, về ước mơ bay xa. Trong đầu Hoàng, viễn cảnh ấy rực rỡ và tự do hơn nhiều so với ngôi nhà cũ với những bữa cơm im lặng.
Nhưng mỗi khi trở về, bước qua cánh cổng sắt rỉ, cậu lập tức cảm thấy một áp lực vô hình. Trong ánh mắt cha, lúc nào cũng có sự dò xét, nghiêm nghị. Ông Minh ít khi hỏi con đã làm gì ở trường, chỉ quan tâm đến điểm số và thành tích. Đối với ông, Hoàng không được phép sai sót. Cậu phải học giỏi, phải đứng đầu, phải trở thành niềm tự hào.
Một buổi chiều, Hoàng lặng lẽ ôm cây ghi-ta gỗ rẻ tiền trong phòng. Cậu đàn những hợp âm đơn giản, giai điệu vang lên mộc mạc nhưng tràn đầy khát vọng. Đó là thế giới riêng mà cậu tìm thấy sự thoải mái, nơi không có áp lực hay ánh mắt soi mói. Nhưng âm thanh ấy không trốn thoát khỏi đôi tai nhạy cảm của ông Minh.
Ông đẩy cửa bước vào, ánh mắt tối sầm khi thấy con trai đang mải mê với cây đàn.
– Con đang làm gì thế này? – Ông hỏi, giọng trầm, dằn từng chữ.
Hoàng giật mình, nhưng nhanh chóng ngẩng lên, đáp cứng cỏi:
– Con đang đàn, con thích…
Ông Minh cau mày, bước tới giật cây đàn khỏi tay con, ném xuống giường.
– Thích thì được cái gì? Học hành thì chẳng ra sao, còn bày đặt đàn hát. Sau này ra đời, ai nuôi con bằng mấy thứ này?
Lòng tự ái dâng trào, Hoàng cãi lại, giọng run lên vì tức giận:
– Con đâu phải lúc nào cũng muốn sống như cha. Con có ước mơ của riêng con. Con muốn đi học nhạc, muốn tự lập, muốn sống cuộc đời con chọn!
Tiếng “bốp” vang lên. Ông Minh tát thẳng vào mặt con trai. Bàn tay chai sạn để lại vệt đỏ hằn trên má Hoàng. Khoảnh khắc ấy, không gian như nổ tung.
– Con trai tôi mà đi làm mấy trò vô bổ đó thì chẳng khác gì vứt bỏ tương lai! – Ông Minh quát, hơi thở gấp gáp.
Hoàng đứng sững, đôi mắt ngấn nước nhưng không chịu rơi. Cậu cắn chặt môi, nhìn thẳng vào cha, ánh mắt vừa đau đớn vừa đầy phản kháng.
– Cha chỉ biết áp đặt! Cha chưa từng hỏi con muốn gì!
Bà Lan nghe tiếng cãi vã liền chạy vào. Nhìn thấy cảnh đó, bà hốt hoảng:
– Thôi đi, đừng cãi nhau nữa! Hai cha con, đừng làm to chuyện trong nhà thế này!
Nhưng chẳng ai chịu nghe. Ông Minh giận dữ bỏ ra ngoài, tiếng cửa sập mạnh làm cả ngôi nhà rung lên. Hoàng thì lao vào phòng, khóa chặt cửa. Bà Lan đứng giữa, bất lực nhìn hai người đàn ông của đời mình quay lưng với nhau, cảm giác như sợi dây gia đình đang căng đến mức sắp đứt.
Đêm hôm đó, Hoàng không ngủ. Cậu mở cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao, lòng dậy lên một khao khát bỏ đi thật xa. Cậu tưởng tượng mình sẽ rời ngôi nhà này, đến một thành phố khác, nơi không có ánh mắt nghiêm khắc kia, không có những bữa cơm lạnh lẽo, nơi chỉ còn lại cậu và cây đàn. Chỉ khi ấy, cậu mới thấy mình sống thật sự.
Trong bóng tối, Hoàng thì thầm:
– Con sẽ rời đi… con sẽ sống cuộc đời của con.
Ở ngoài hiên, ông Minh ngồi một mình, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Ông biết mình vừa làm tổn thương con trai, nhưng lại không thể lùi bước. Trong lòng ông, nỗi sợ quá khứ nghèo đói, thất bại vẫn dai dẳng. Ông tin rằng nếu buông lỏng, con trai sẽ đi vào vết xe đổ. Ông đâu biết, chính sự khắt khe ấy đang dồn đứa con trai vào ngã rẽ của nổi loạn và xa cách.
Còn trong bếp, bà Lan ngồi lặng lẽ bên chén trà nguội. Nước mắt rơi xuống, thấm ướt vạt áo. Bà lo sợ, một ngày nào đó, ngôi nhà này sẽ không còn giữ được các con bên mình. Và nỗi sợ ấy, như một linh cảm chẳng lành, đang dần trở thành sự thật.