ngôi nhà cuối con dốc

Chương 1: Căn Nhà Cuối Dốc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.


Trời tháng Mười ở vùng quê thường ẩm ướt hơn nơi phố thị. Cơn mưa phùn dai dẳng suốt cả buổi chiều khiến con đường đất từ thị trấn vào làng trơn trượt, ánh đèn xe máy của Hà My chập chờn trong màn sương dày đặc.

Cô dừng lại trước một con dốc nhỏ, hai bên là những bụi tre già rì rào trong gió. Dưới chân dốc, mờ mờ hiện ra hình bóng một căn nhà gỗ, mái nghiêng, tường mục loang lổ như đã bị bỏ mặc hàng chục năm.

Hà My xuống xe, lôi tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất từ túi áo khoác. Căn nhà này, cô mua lại qua một phiên đấu giá đất trên mạng với giá rẻ đến mức khó tin. Ban đầu My chỉ định mua để lấy khu đất, nhưng khi xem ảnh chụp, cô nảy ra ý tưởng cải tạo nó thành một quán cà phê phong cách cổ xưa – vừa hợp với ngành kiến trúc đang học, vừa là dự án tốt nghiệp độc đáo.

Nhưng giờ đây, khi đứng trước nó, My mới thấy tờ ảnh trên mạng chẳng phản ánh hết cái lạnh lẽo của nơi này.

Cô bước từng bước chậm rãi về phía căn nhà. Dưới chân, nước mưa đọng thành vũng, phản chiếu ánh sáng vàng mờ của chiếc đèn pin. Không khí lạnh buốt, và ở đâu đó, vang lên tiếng cót két như gỗ cọ vào nhau.

Vừa định bước lên bậc thềm, My nghe thấy tiếng động lạ. Rõ ràng là tiếng “cạch… cạch… cạch…” từ phía trong vọng ra. Cô nheo mắt nhìn qua khe cửa gỗ đã bong bản lề, nhưng bên trong tối om, chỉ có mùi ẩm mốc hắc lên mũi.

Một bóng người xuất hiện phía sau lưng khiến My giật bắn.

— Cô định ở đây à? – Giọng một người đàn ông trung niên vang lên. Ông mặc áo mưa, đội nón lá, mắt nhìn căn nhà với vẻ ái ngại. – Khuyên thật, tốt nhất cô nên về thị trấn ngủ.

— Sao vậy ạ? – My hỏi, cố giấu đi sự hồi hộp.

Ông ta nhìn quanh, hạ giọng:
— Căn nhà này… không ai ở được. Người ta bỏ từ ba mươi năm nay. Đêm mưa… hay có chuyện.

Nói xong, ông bước nhanh về phía con dốc, bóng dáng khuất dần trong màn sương.

My đứng yên một lúc, rồi tự nhủ đó chỉ là những lời mê tín của dân làng. Cô đẩy cửa bước vào. Sàn gỗ kêu răng rắc dưới chân. Phòng khách trống trơn, chỉ còn vài món đồ cũ phủ đầy bụi. Ở góc phòng, một chiếc đồng hồ quả lắc dựng im lìm, lớp kính nứt một đường dài.

Gió thổi mạnh làm cánh cửa sau nhà va vào tường “rầm” một tiếng. My khép lại, khóa chốt, rồi trải tấm nệm mang theo xuống sàn.

Bên ngoài, mưa lại rơi. Từng giọt nặng nề gõ lên mái tôn cũ. Cô kéo chăn, nhắm mắt. Nhưng khi vừa chợp mắt, một âm thanh khe khẽ vang lên ngay bên tai.

“Cạch… cạch… cạch…”

Tiếng đồng hồ quả lắc, dù lúc nãy nó hoàn toàn chết máy, giờ đang đung đưa đều đặn. Và My chắc chắn mình chưa chạm vào nó.

Ngoài cửa sổ, qua màn mưa mờ, có cái gì đó trắng lướt ngang.



trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.