ngôi nhà cuối con dốc

Chương 2: Đêm Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa vẫn rơi lộp bộp trên mái tôn, hòa với tiếng đồng hồ quả lắc cạch… cạch… đều đặn đến rợn người. Hà My mở mắt, tim đập mạnh. Cô ngồi dậy, nhìn về góc phòng.

Chiếc đồng hồ quả lắc – thứ mà cô chắc chắn đã phủ bụi dày và đứng im từ lâu – giờ đang đung đưa nhẹ nhàng, kim phút nhích từng chút một. Bên trong quả lắc vàng ánh, phản chiếu thứ ánh sáng nhạt nhòa, giống như có ai đó vừa mới lên dây cót.

Cô rùng mình, nhưng cố trấn an bản thân: Chắc là mình nhìn nhầm… hoặc gió lùa vào thôi.

My đứng dậy, định tắt đèn pin và đi ngủ lại, thì tiếng “két…” vang lên. Cánh cửa sau nhà vừa mở hé, dù cô đã chốt cẩn thận. Gió lạnh lùa vào khiến ngọn đèn pin khẽ rung.

“Có ai ở đây không?” – My cất tiếng hỏi, giọng run run. Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng mưa và một âm thanh xa xăm như tiếng bước chân lẹp xẹp trong nước, càng lúc càng gần.

Cô nắm chặt đèn pin, tiến lại phía cửa sau. Ánh sáng chiếu ra ngoài chỉ thấy mảnh sân lầy lội, những vũng nước rung rinh. Nhưng khi quét ánh đèn sang bên trái, cô thoáng thấy…

Một bóng trắng. Dài và mảnh, đứng sát góc tường. Mái tóc xõa rũ che khuất khuôn mặt.

My lùi lại, tim đập thình thịch. Khi cô đưa đèn pin trở lại, bóng trắng đã biến mất. Chỉ còn tường gỗ mục loang lổ.

Cô đóng cửa thật mạnh, khóa chốt hai lần. Đèn pin nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn. Bóng tối tràn ngập căn phòng.

Trong bóng tối ấy, tiếng đồng hồ bỗng ngưng bặt. Không gian trở nên im ắng một cách bất thường.

Rồi… “cạch… cạch… cạch…” – âm thanh mới vang lên, lần này không phải từ đồng hồ, mà từ phía trên đầu, trên tầng gác xép. Nghe như tiếng gì đó đang kéo lê trên sàn gỗ.

Hà My ôm chăn, lùi sát vào góc phòng. Mùi ẩm mốc đậm đặc hơn, lẫn một mùi ngai ngái… như mùi đất ướt trộn với sắt gỉ.

Bỗng, ngay trên đầu cô, một tiếng “bụp” vang lên như có vật nặng rơi xuống. Rồi một tiếng ru khe khẽ bắt đầu ngân nga, giọng phụ nữ trầm đục:

“Ầu ơ… ví dầu cầu ván đóng đinh…”

Câu hát ru quen thuộc mà My từng nghe từ bà ngoại thuở nhỏ, nhưng giờ đây, vang giữa đêm mưa, nó lạnh lẽo đến mức sống lưng cô nổi gai ốc.

Cô siết chặt chăn, nhưng bất giác ngẩng đầu nhìn lên trần. Ở góc nhà, nơi tấm ván bị nứt, có thứ gì đó đang nhỏ xuống… tách… tách…

Giọt đỏ sẫm, đặc quánh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.