ngôi nhà không cửa

Chương 1: Bóng tối trước ngưỡng cửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm buông xuống trên ngôi làng ven rìa thành phố, ánh trăng nhạt xuyên qua tán cây già cỗi, vẽ những bóng dài và méo mó trên con đường lát đá lởm chởm. Không khí đặc quánh, lạnh buốt, thấm sâu qua từng lớp áo mỏng của bốn người bạn. Hân, Tuấn, Linh và Phúc đứng trước ngôi nhà bỏ hoang mà cả làng vẫn truyền tai nhau những câu chuyện rùng rợn. Người ta nói rằng ngôi nhà này từng là hiện trường của một vụ án tàn bạo cách đây nhiều năm, và từ đó không ai dám bén mảng tới.

— “Cậu có chắc là muốn vào không?” Linh hỏi, giọng run run, mắt dán vào cánh cửa gỗ mục nát, nơi những vết nứt dọc chạy dọc theo thân cánh cửa như những vết rách thời gian.

Tuấn cười khẩy, tay cầm đèn pin:

— “Sợ gì chứ, mấy năm qua chúng ta đã nghe quá nhiều chuyện ma quái rồi. Đêm nay phải tự mình khám phá mới được. Nếu không vào, chúng ta sẽ không bao giờ biết sự thật.”

Hân im lặng, cảm nhận không khí lạnh lẽo tràn vào lồng ngực, tim đập nhanh đến mức có thể nghe thấy từng nhịp. Cánh cửa kêu ken két khi Phúc đẩy nhẹ, và một luồng gió lạnh hắt vào, mang theo mùi ẩm mốc, bụi bặm và một thứ gì đó khó xác định, pha lẫn mùi hăng của kim loại khô. Ngôi nhà mở ra, dường như “hít thở”, đón họ vào không gian u tối, nơi bóng tối dày đặc che phủ mọi thứ.

Những bức tường bên trong tróc sơn, vệt máu khô loang lổ còn sót lại từ nhiều năm trước, và những bức tranh kỳ quái vẽ cảnh người bị thương khiến cả nhóm lùi lại một bước. Tiếng gió rít qua những ô cửa vỡ, cộng với tiếng gỗ kêu ọp ẹp mỗi khi họ bước lên sàn, khiến không khí trở nên nặng nề và căng thẳng.

— “Ôi trời… nhìn cái gì vậy?” Hân thốt lên, mắt lướt qua một bức tranh trên tường, hình ảnh người với đôi mắt mở to, khuôn mặt méo mó, dường như đang nhìn chằm chằm vào họ.

Tuấn bật đèn pin chiếu sát vào bức tranh, tay run run nhưng cố giữ bình tĩnh:

— “Chắc chỉ là tranh cũ thôi… nhưng sao cảm giác như có người đứng sau lưng vậy?”

Linh rùng mình, tay nắm chặt túi balô:

— “Mình nói rồi mà, có lẽ không nên vào… Nhưng đã đến đây rồi, thôi cứ đi tiếp một chút xem sao.”

Phúc đi theo, ánh mắt căng thẳng, nhưng vẫn giữ vững tinh thần. Họ tiến vào sâu hơn. Mỗi bước chân vang lên trên sàn gỗ ọp ẹp, như báo hiệu cho họ rằng ngôi nhà không muốn họ tiến sâu, hoặc rằng có điều gì đó đang theo dõi từng cử động của họ. Một căn phòng khóa kín nằm phía cuối hành lang, cửa gỗ cũ kỹ nứt nẻ, và từ bên trong phát ra một tiếng động lạ, như tiếng bước chân thoáng qua, khiến nhóm bạn dừng lại, trái tim đập thình thịch.

— “Chúng ta… có nên mở không?” Linh hỏi, giọng run run.

Phúc nhẹ nhàng đẩy cánh cửa. Căn phòng trống trơn, chỉ còn vài vật dụng rải rác, và trên tường, những ký hiệu kỳ lạ khắc bằng mực đen dày. Linh hít một hơi dài, cảm giác rợn người lan tỏa khắp cơ thể:

— “Chắc chắn là ai đó đã từng ở đây… nhưng ai?”

Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Thời gian dường như bị bóp méo. Đồng hồ đeo tay của Hân nhảy liên tục, kim giây quay như lạc nhịp, và những âm thanh vô hình—tiếng thì thầm, tiếng gõ nhẹ—dường như vang vọng từ mọi phía.

— “Mình… mình nghĩ… chúng ta nên rời khỏi đây,” Linh run run.

Tuấn lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng:

— “Không thể bỏ dở giữa chừng. Chúng ta phải khám phá xem chuyện gì thực sự đã xảy ra trong ngôi nhà này. Có manh mối nào đó đang chờ chúng ta.”

Họ tiến đến cầu thang gỗ cũ, mỗi bậc thang kêu lên theo từng bước chân, tiếng vang vọng như nhắc nhở họ rằng ngôi nhà này không phải nơi bình thường. Bóng tối dường như dịch chuyển, uốn cong theo ánh sáng đèn pin, tạo ra những hình thù méo mó, khiến họ lầm tưởng rằng có người đang ẩn nấp.

Lên đến tầng hai, họ nhìn thấy một căn phòng khác. Cửa không khóa, nhưng bên trong tối đen như mực. Một mùi hăng nồng, thoang thoảng mùi khói và máu khô, khiến cả nhóm phải hít mạnh. Hân bước tới đầu tiên, ánh đèn pin run rẩy chiếu vào căn phòng…

Những hiện vật ghê rợn hiện ra: bộ xương nhỏ, vật dụng cũ rải rác, và trên tường, các ký tự hình thù kỳ dị khắc sâu. Một bức tranh khổng lồ với hình ảnh người bị thương, mắt mở to, dường như đang nhìn chằm chằm vào họ. Không gian ngột ngạt, ánh sáng đèn pin không thể xuyên qua bóng tối sâu thẳm, tạo cảm giác như họ bị nhấn chìm trong một biển đen vô tận.

— “Trời ơi… sao lại như thế này…” Linh thốt lên, giọng run run.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh quét qua căn phòng, làm đèn pin tắt ngóm. Trong bóng tối, họ nghe thấy tiếng thì thầm, giọng nói gần như trực tiếp bên tai:

— “Các ngươi… không nên đến đây…”

Nhóm bạn rùng mình, tim đập thình thịch. Ánh sáng trở lại, nhưng căn phòng trống rỗng. Chỉ còn lại cảm giác rợn người, và một linh cảm rằng ngôi nhà này… chưa bao giờ buông tha họ.

Tuấn nhìn từng người, giọng trầm và nghiêm trọng:

— “Đây… không còn là trò đùa nữa. Ngôi nhà này sống, và nó muốn chúng ta tìm ra bí mật của nó.”

Hân nắm chặt tay Tuấn, mắt ngấn nước:

— “Chúng ta sẽ làm sao đây? Ngôi nhà này… dường như không chỉ là nơi chứa manh mối, mà còn chứa… những thứ mà con người không nên thấy.”

Áp lực và sợ hãi dâng trào, nhưng đồng thời, một quyết tâm âm ỉ nhen nhóm. Họ phải khám phá ra bí mật, tìm manh mối về vụ án cũ, và nếu có thể, thoát khỏi ngôi nhà mà không bị ám ảnh bởi những linh hồn oan khuất tồn tại nơi đây.

Bước chân họ dẫn sâu vào hành lang dài hun hút, nơi những cánh cửa cũ kêu ken két theo nhịp đi của họ. Bóng tối dịch chuyển theo từng bước chân, như thể ngôi nhà đang quan sát, đang thử thách sự can đảm của họ. Họ nghe thấy tiếng thở khẽ, tiếng thì thầm từ mọi phía, tiếng gõ nhẹ trên tường, tất cả hòa vào nhau tạo thành một bản nhạc rùng rợn.

Hân cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài, nhưng cô biết họ không thể dừng lại. Tuấn, Linh và Phúc cũng vậy, ánh mắt mỗi người đều chứa sự căng thẳng và quyết tâm. Ngôi nhà dường như muốn thử thách họ, để xem họ có đủ can đảm để đối mặt với những bí mật mà nó che giấu.

Và rồi, trước mắt họ, xuất hiện một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống tầng hầm, nơi bóng tối đặc quánh, không một ánh sáng nào len lỏi được. Mùi hăng nồng từ máu khô càng nồng nặc hơn. Một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc cột sống mỗi người.

Tuấn hít một hơi dài, giọng trầm:

— “Đây là nơi mọi manh mối bắt đầu… và cũng là nơi chúng ta sẽ biết… ai đang điều khiển mọi chuyện trong ngôi nhà này.”

Nhóm bạn nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy quyết tâm nhưng cũng chứa nỗi sợ hãi tột độ. Họ bước xuống cầu thang, và từng bước chân vang lên, hòa cùng tiếng tim đập, tiếng thở, và bóng tối dường như nuốt chửng tất cả.

Ngôi nhà không cửa, nhưng giờ đây, họ đã bước vào nó, và dường như… nó đã chào đón họ bằng sự sống kinh hoàng của chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×