ngôi nhà không cửa

Chương 2: Căn hầm bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng tối dày đặc bao trùm từng ngóc ngách của ngôi nhà. Nhóm bạn đứng lặng trước cầu thang xoắn ốc dẫn xuống tầng hầm, nơi mùi hăng nồng của máu khô và bụi bặm quện vào nhau, tạo ra cảm giác khó thở. Phúc là người bước xuống trước, tay run run giữ chặt đèn pin. Từng bậc thang kêu răng rắc, vang vọng trong không gian như âm thanh cảnh báo.

— “Các cậu… chắc chắn muốn xuống không?” Linh hỏi, giọng run rẩy.

Tuấn gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị:

— “Không còn cách nào khác. Chúng ta cần biết những gì ngôi nhà này giấu kín.”

Hân nắm chặt tay Tuấn, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không khí nơi đây đặc quánh, dường như hơi thở của họ bị hút vào không gian vô hình xung quanh. Bóng tối dưới tầng hầm sâu hút như muốn nuốt trọn mọi ánh sáng từ đèn pin.

Khi cả nhóm bước xuống đến đáy, họ nhận ra rằng căn hầm không hề trống rỗng như tưởng tượng. Các vật dụng cũ kỹ, đồ gỗ mục nát, những chiếc hộp rỉ sét và giấy tờ vàng úa trải khắp sàn. Nhưng điều khiến họ sợ hãi nhất là các ký hiệu kỳ lạ khắc sâu vào tường, hình dạng như những con rắn quấn vào nhau, đôi mắt vẽ tròn căng mọng, dường như đang quan sát từng cử chỉ của họ.

— “Nhìn cái này… có phải là mật mã hay gì đó?” Phúc thì thầm, ánh mắt dán vào ký hiệu trên tường.

Tuấn nhíu mày, tay chạm vào các đường nét trên tường, cảm giác lạnh buốt chạy dọc cánh tay.

— “Có thể… nhưng không giống bất kỳ mật mã nào mình từng thấy. Nó… sống. Tôi có cảm giác như… nó đang dịch chuyển khi chúng ta nhìn.”

Linh lùi lại, run rẩy:

— “Mình nghĩ chúng ta không nên chạm vào… có gì đó không ổn ở đây.”

Không khí tầng hầm càng trở nên nặng nề, và tiếng thì thầm bắt đầu vang lên quanh họ. Không ai rõ tiếng nói từ đâu phát ra, nhưng âm thanh ấy vừa quen thuộc vừa lạ lùng, như vừa cảnh báo vừa gọi mời.

Hân cảm giác da gà nổi khắp người. Cô nắm chặt tay Tuấn, thì thầm:

— “Có ai nghe thấy không… như thể… ai đó đang gọi tên chúng ta?”

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, làm tắt ngóm đèn pin của Linh. Trong bóng tối, họ cảm thấy có bóng người mờ ảo di chuyển quanh mình, nhưng khi đèn pin được bật lại, căn hầm trống rỗng, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và mùi hăng nồng.

Tuấn hít một hơi dài, cố bình tĩnh:

— “Được rồi, chúng ta phải tiếp tục. Ngôi nhà này… nó đang thử thách sự can đảm của chúng ta. Mỗi bước đi, mỗi manh mối sẽ dẫn chúng ta đến bí mật lớn hơn.”

Nhóm bạn tiến về phía cuối hầm, nơi có một cánh cửa gỗ cũ kỹ, nứt nẻ, khóa bằng một thanh sắt mục nát. Phúc thử đẩy nhẹ… cánh cửa mở ra với tiếng kêu ken két ghê rợn. Bên trong, họ nhìn thấy một căn phòng tối, chứa đầy đồ vật rải rác, nhưng trung tâm phòng là một chiếc bàn gỗ cũ với một bức tranh lớn dựng đứng, mặt người trong tranh đỏ ửng, đôi mắt mở to, ánh nhìn dường như xuyên thấu vào từng người.

— “Trời ơi… sao nó có thể… như sống vậy?” Linh thốt lên.

Hân cảm giác tim mình như bị siết chặt, chân như muốn đứng lại nhưng lại buộc phải tiến tới.

— “Chúng ta cần xem xét kỹ hơn… có thể đây là manh mối quan trọng,” Tuấn nói, cố giữ bình tĩnh.

Khi họ tiến lại gần bức tranh, mùi hăng nồng tăng lên, như máu tươi vừa đổ ra. Một ảo giác xuất hiện: họ thấy những hình ảnh di chuyển bên trong tranh, những bóng người đang quằn quại, tiếng kêu rợn người vang lên trong đầu. Linh hét lên, ngã lăn ra sàn.

— “Cẩn thận!” Phúc kêu, đỡ Linh dậy, tim đập thình thịch.

Hân rùng mình, cảm giác như có ai đó đứng sau lưng mình, nhưng khi quay lại… không một bóng người. Chỉ còn lại cảm giác lạnh buốt và tiếng thở nặng nề trong tai.

Tuấn quyết định kiểm tra chiếc bàn gỗ, lật lên các giấy tờ cũ, những trang nhật ký đã úa vàng, ký tự kỳ dị và những bức ảnh đã phai mờ. Một số bức ảnh là cảnh các nạn nhân trong vụ án cũ, máu vẫn còn trên nền giấy.

— “Đây… đây là bằng chứng,” Tuấn nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm.

Nhóm bạn nhìn nhau, biết rằng họ vừa phát hiện một phần quan trọng của bí mật. Nhưng cùng lúc, các hiện tượng siêu nhiên càng rõ rệt hơn: bóng tối dày đặc, tiếng thì thầm liên tục vang lên, và họ cảm giác căn phòng như co thắt lại, áp lực dồn vào lồng ngực mỗi người.

Hân nắm tay Tuấn, thở hổn hển:

— “Chúng ta… chúng ta phải đi tiếp, phải không?”

Tuấn gật đầu, ánh mắt cứng rắn:

— “Đúng. Ngôi nhà này chưa muốn buông tha chúng ta. Nhưng chúng ta cần biết sự thật… dù phải trả giá bằng nỗi sợ hãi của chính mình.”

Họ tiếp tục đi sâu hơn vào căn hầm, phát hiện các căn phòng nhỏ liền kề, mỗi phòng chứa những manh mối riêng, những ký hiệu, những đồ vật rùng rợn. Mỗi bước chân vang lên, hòa cùng tiếng tim đập, tiếng thở và bóng tối dường như nuốt chửng tất cả.

Nhóm bạn biết rằng căn hầm này là trung tâm của mọi bí ẩn, nơi họ sẽ tìm ra hung thủ, hoặc ít nhất, phần nào hé lộ bí mật kinh hoàng của ngôi nhà không cửa. Áp lực, sợ hãi, và nỗi tò mò hòa trộn tạo thành một cơn sóng tâm lý mạnh mẽ, kéo họ tiến vào sâu hơn, nơi mà ranh giới giữa thực và ảo, sống và chết trở nên mong manh hơn bao giờ hết…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×