ngôi nhà không cửa

Chương 4: Phòng bí ẩn cuối cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bước chân của nhóm bạn vang vọng trong hành lang tầng hầm dài hun hút, nơi bóng tối đặc quánh như muốn nuốt trọn ánh sáng từ đèn pin. Họ tiến đến cánh cửa cuối cùng, cửa gỗ mục nát, phủ đầy bụi và mạng nhện, với các ký hiệu cổ quái khắc sâu trên bề mặt. Một luồng gió lạnh thổi qua khe cửa, mang theo mùi hăng nồng của kim loại khô và một thứ gì đó khó xác định, khiến họ rùng mình.

— “Đây… chắc chắn là căn phòng trung tâm,” Tuấn nói, giọng trầm, ánh mắt cố nhìn thấu các ký hiệu kỳ dị.

Linh nắm chặt tay Hân, run rẩy:

— “Mình không chắc chúng ta nên mở cửa… cảm giác như có ai đó đang quan sát từng bước chân của chúng ta.”

Phúc nhấc tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa. Tiếng kêu ken két vang lên như một thông báo, hòa cùng tiếng thở nặng nề của họ, tạo ra bầu không khí rùng rợn. Khi cửa mở ra, một luồng không khí lạnh tuôn ra, đặc quánh và nặng nề, như thể căn phòng này đã chờ đợi họ trong nhiều thập kỷ, chờ đón những kẻ dám xâm nhập vào bí mật tối tăm của nó.

Bên trong, căn phòng tối đen, ánh sáng đèn pin chỉ chiếu được vài mét. Mùi ẩm mốc và máu khô trộn lẫn, khiến họ hít mạnh để lấy bình tĩnh. Trên sàn, các vật dụng cũ rải rác: những chiếc hộp gỗ mục nát, sách vở đã phai mờ, và vài bức tranh vẽ cảnh máu me, mắt người trong tranh mở to, ánh nhìn như xuyên thấu vào từng người.

Tuấn tiến lại gần trung tâm căn phòng, nơi một chiếc bàn gỗ cũ kỹ đặt chính giữa. Trên bàn là bức tranh lớn, vẽ cảnh một gia đình trong ngôi nhà, nhưng tất cả các khuôn mặt đều méo mó, đôi mắt mở to, ánh nhìn tuyệt vọng và đau khổ. Một linh cảm kỳ lạ dâng lên trong anh, như thể bức tranh này không chỉ là vật thể, mà còn là cửa sổ nhìn vào quá khứ tăm tối của ngôi nhà.

Hân bước tới gần, tay run run chiếu đèn pin vào bức tranh. Cảm giác lạnh sống lưng lan tỏa khắp cơ thể cô khi thấy hình ảnh trong tranh dường như dịch chuyển, những bóng người di chuyển, đôi mắt mở to như đang cầu cứu. Linh thét lên, lùi lại, Phúc cố trấn an:

— “Đừng sợ… chỉ là ảo giác…”

Nhưng chính họ cũng cảm nhận rõ, đây không còn là ảo giác đơn thuần. Bóng tối trong phòng như sống, dịch chuyển theo từng bước chân, tiếng thở nặng nề vang lên quanh họ. Từng ký hiệu trên tường phát sáng yếu ớt, như những lời cảnh báo bằng ánh sáng kỳ lạ.

Tuấn quyết định kiểm tra chiếc bàn, lật từng tờ giấy. Bên trong là những bức ảnh cũ, máu vẫn còn trên nền giấy, cùng nhật ký của một gia đình từng sinh sống trong ngôi nhà. Những dòng chữ nhòe mực, nhưng vẫn có thể đọc được: những ghi chép về nghi lễ bí ẩn, các sự kiện kỳ lạ, và các dấu hiệu trước khi thảm kịch xảy ra.

— “Đây… đây là manh mối quan trọng,” Tuấn thì thầm, giọng run run.

Hân nhìn vào bức ảnh chụp một cô gái trẻ, đôi mắt mở to, ánh nhìn tràn đầy sợ hãi. Một cảm giác đau đớn xâm chiếm trái tim cô:

— “Cô ấy… là nạn nhân? Hay… chính linh hồn cô ấy đang hiện diện ở đây?”

Phúc nghiêng đầu, ánh mắt dán vào các ký hiệu trên tường:

— “Mình nghĩ đây là một dạng nghi lễ, hoặc mật mã… Mỗi ký hiệu, mỗi bức tranh, từng vật dụng… đều dẫn đến hung thủ, hoặc chí ít cho chúng ta biết câu chuyện thực sự của ngôi nhà này.”

Linh rùng mình, cảm giác như bóng tối đang kéo họ xuống sàn, tim đập thình thịch. Một luồng gió mạnh quét qua, đèn pin nhấp nháy, và họ nghe thấy tiếng thở nặng nề gần kề, nhưng khi quay lại, căn phòng trống trơn.

Tuấn hít một hơi sâu, giọng trầm:

— “Chúng ta phải đi tiếp. Mỗi phòng, mỗi manh mối sẽ dẫn chúng ta đến hung thủ. Nhưng hãy cẩn thận… ngôi nhà này không buông tha ai dễ dàng.”

Họ tiếp tục khám phá, phát hiện cánh cửa nhỏ phía sau bàn, khóa bằng thanh sắt mục nát. Khi Tuấn mở cánh cửa, một phòng nhỏ tối đen, chỉ có một chiếc hộp gỗ đặt giữa nền nhà. Mùi hăng nồng càng mạnh hơn, hòa lẫn mùi ẩm mốc, máu khô, và một thứ gì đó… khó tả nhưng ghê rợn.

Hân rùng mình, tay run run:

— “Mình không muốn mở… nhưng phải xem bên trong có gì.”

Tuấn gật đầu, mở hộp ra. Bên trong là những vật dụng nhỏ, bùa chú, các ký hiệu bằng mực đen, cùng một bức ảnh chụp các nạn nhân cũ, máu vẫn còn trên nền giấy. Linh thở hổn hển, cảm giác áp lực tâm lý dâng trào:

— “Chúng ta… đang chạm vào điều gì đây…?”

Đột nhiên, căn phòng rung lên, ánh sáng đèn pin nhấp nháy, và tiếng thì thầm trở nên rõ ràng hơn:

— “Hãy rời đi… hoặc sẽ không bao giờ rời khỏi đây…”

Nhóm bạn nhìn nhau, tim đập thình thịch. Họ biết rằng ngôi nhà thực sự sống, và mỗi hành động đều được quan sát. Nhưng đồng thời, họ cảm nhận rõ, manh mối đang ở ngay trước mắt: hung thủ, các nạn nhân và bí mật tăm tối của ngôi nhà đang dần hiện ra.

Tuấn nắm tay Hân, ánh mắt nghiêm nghị:

— “Chúng ta không còn đường lui. Nếu muốn biết sự thật, chúng ta phải tiếp tục, dù phải đối mặt với nỗi sợ hãi tột cùng.”

Họ bước vào sâu hơn, nơi bóng tối dày đặc, các ký hiệu sáng yếu, và ảo giác trở nên sống động hơn. Tiếng thở, tiếng bước chân, và ánh nhìn từ bức tranh hòa vào nhau, tạo ra một cơn sóng tâm lý mạnh mẽ, kéo họ tiến tới những bí mật kinh hoàng cuối cùng của ngôi nhà không cửa.

Áp lực, sợ hãi, và tò mò hòa trộn, khiến từng bước chân là một thử thách. Nhưng họ biết, chỉ có dũng cảm đối diện, giải mã mọi manh mối, họ mới có thể rời khỏi ngôi nhà này… hoặc ít nhất, tìm ra hung thủ đã gieo rắc kinh hoàng cho những linh hồn oan khuất tồn tại nơi đây.

Và trong khoảnh khắc ấy, nhóm bạn hiểu rằng ngôi nhà này sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha, và bí mật kinh hoàng sắp sửa hé lộ, từng bước, từng bước…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×