ngôi nhà không cửa

Chương 3: Những căn phòng bị lãng quên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhóm bạn bước sâu hơn vào tầng hầm. Không khí ngày càng ngột ngạt, mùi hăng của máu khô, bụi bặm và gỗ mục hòa trộn khiến họ khó thở. Ánh sáng từ đèn pin chỉ đủ soi thấy vài mét trước mặt, còn lại là bóng tối dày đặc, như một bức màn vô hình bao trùm toàn bộ không gian.

Tuấn đi trước, mắt nhìn chăm chú vào những đường nét trên tường. Mỗi ký hiệu, mỗi vệt sơn khô đều gợi lên cảm giác rợn người. Phúc theo sau, lắng nghe từng tiếng động, từng tiếng gõ nhẹ vọng ra từ các bức tường mục nát. Linh và Hân đi phía sau, nắm chặt tay nhau, đôi mắt mở to nhìn quanh, nhạy cảm với bất kỳ chuyển động hay tiếng động bất thường nào.

— “Có ai thấy… bóng người di chuyển không?” Linh thì thầm.

— “Mình thấy… nhưng chắc chỉ là bóng do ánh sáng đèn pin tạo ra,” Hân cố trấn an, nhưng giọng vẫn run run.

Căn hầm tách thành nhiều ngóc ngách, từng cánh cửa gỗ mục nát, từng căn phòng nhỏ liền kề nhau, mỗi nơi đều mang dấu vết thời gian. Tuấn dừng lại trước một cánh cửa nhỏ, mặt gỗ nứt nẻ, tay anh run run mở ra. Bên trong là căn phòng đầy bụi bặm và các vật dụng cũ kỹ, nhưng trung tâm là một bức tượng kỳ dị làm từ sáp, hình dáng méo mó, mắt tròn mở to như đang theo dõi họ.

— “Đây… đây là gì vậy?” Phúc thốt lên, bước lùi lại một bước.

Hân bước tới gần, ánh đèn pin run run chiếu lên bức tượng. Cảm giác rùng rợn lan tỏa khắp cơ thể cô. Mùi sáp nồng nặc, pha lẫn mùi kim loại, khiến cô nôn nao.

— “Có lẽ… nó chỉ là một tác phẩm của ai đó… nhưng sao cảm giác như… nó đang sống?” Hân lẩm bẩm.

Đột nhiên, bức tượng rung nhẹ, ánh sáng từ đèn pin phản chiếu lên mắt tượng tạo ra ảo giác rằng đôi mắt ấy nhấp nháy. Linh thét lên, lùi lại:

— “Chúng ta phải ra ngoài! Ngay bây giờ!”

Tuấn nắm lấy tay Linh, giọng nghiêm nghị:

— “Không được. Chúng ta đã tiến tới đây rồi. Mọi thứ đều là manh mối. Nếu sợ hãi mà bỏ đi, chúng ta sẽ không bao giờ biết được sự thật.”

Họ tiếp tục tiến sâu hơn, phát hiện các bức tường chứa ký hiệu cổ xưa, hình dáng quái dị, các đường nét dường như thay đổi theo góc nhìn. Phúc cố chụp hình lại, nhưng máy ảnh liên tục bị mất điện, hoặc hình ảnh xuất hiện các vệt sáng kỳ quái, giống như có người đang đứng phía sau lưng họ.

— “Được rồi… điều này… không bình thường chút nào,” Phúc nói, giọng run run.

Hân cảm giác bóng tối xung quanh như đặc lại, từng bước chân vang lên rền rĩ trên nền sàn gỗ mục, tiếng gió rít từ khe hở khiến họ rùng mình. Từ phía cuối hành lang, phát ra tiếng thì thầm yếu ớt, như những lời cầu cứu nhưng cũng có vẻ như là lời cảnh báo:

— “Hãy rời đi… hoặc sẽ không thể quay lại…”

Nhóm bạn nhìn nhau, nỗi sợ hãi pha lẫn tò mò. Họ biết rằng ngôi nhà đang thử thách họ, và manh mối đang chờ đợi để dẫn đến hung thủ, hoặc ít nhất là một phần bí mật tăm tối.

Họ mở cánh cửa tiếp theo, và bước vào một căn phòng khác hoàn toàn. Trên sàn, những dấu chân cũ dẫn từ góc phòng ra phía cửa. Trên tường, bức tranh vẽ cảnh máu me khiến tim họ thắt lại. Trong bức tranh, những hình người méo mó, đôi mắt mở to, ánh nhìn căng tràn tuyệt vọng. Tuấn hít một hơi dài, cảm giác áp lực nặng nề:

— “Đây… chắc chắn là manh mối quan trọng. Nhưng chúng ta phải cẩn thận.”

Bên cạnh bức tranh là một cánh cửa nhỏ bị khóa, trên đó có ký hiệu giống như con mắt mở, khiến Linh run run chạm tay vào. Ngay khi tay cô chạm ký hiệu, một luồng gió lạnh mạnh thổi qua, đèn pin nhấp nháy, và họ nghe thấy tiếng thở nặng nề gần kề, nhưng quay lại thì trống trơn.

— “Chúng ta không thể cứ đi tiếp như vậy mà không có chiến lược,” Tuấn nói, giọng nghiêm trọng. “Mọi thứ ở đây… có thể là cái bẫy. Nhưng manh mối không thể bỏ lỡ.”

Họ quyết định quan sát kỹ lưỡng căn phòng, lật từng vật dụng, từng mảnh giấy, từng bức ảnh. Một bức ảnh cũ phai màu, chụp cảnh một gia đình trước ngôi nhà, nhưng người trong ảnh bị xóa mặt bằng một vệt mực đen, khiến họ rùng mình. Linh lẩm bẩm:

— “Chúng ta đang tìm gì đây… ai đã làm điều này…?”

Phúc chỉ vào một chiếc hộp cũ bị khóa:

— “Có lẽ trong này… là manh mối quan trọng. Nhưng khóa như thế, không phải dễ mở.”

Tuấn nhìn quanh, tay chạm vào các ký hiệu trên tường, ánh mắt sáng lên:

— “Mình nghĩ đây là một dạng mật mã, hoặc nghi lễ… Căn phòng này, tất cả các vật dụng, bức tranh, ký hiệu… đều dẫn đến hung thủ, hoặc ít nhất cho chúng ta biết ai là nạn nhân tiếp theo.”

Không khí căn phòng càng lúc càng nặng nề. Bóng tối như dày lên, những tiếng thì thầm không ngớt, bóng người thoáng qua, ảo giác và thực tế hòa lẫn. Hân cảm giác chân mình như bị kéo xuống sàn, tim đập mạnh, mồ hôi lạnh tràn đầy.

Tuấn hít một hơi sâu:

— “Chúng ta phải đi tiếp. Mỗi phòng, mỗi manh mối sẽ dẫn chúng ta đến hung thủ. Nhưng hãy cẩn thận… ngôi nhà này không dễ dàng buông tha bất kỳ ai.”

Nhóm bạn nắm tay nhau, chuẩn bị mở cánh cửa nhỏ dẫn ra căn phòng kế tiếp. Mọi thứ bên ngoài dường như biến mất, chỉ còn lại họ, ánh sáng từ đèn pin, và bóng tối dày đặc chứa đầy bí ẩn. Mỗi bước đi đều là một thử thách tâm lý, nhưng cũng là cơ hội để giải mã bí ẩn, để tìm ra hung thủ, hoặc ít nhất hiểu được bóng ma quá khứ đang ám ảnh ngôi nhà không cửa.

Và trong khoảnh khắc ấy, họ biết rằng ngôi nhà này sẽ không để họ rời đi dễ dàng, và bí mật kinh hoàng sắp sửa hé lộ, từng bước, từng bước…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×