ngôi nhà không cửa

Chương 6: Đối mặt với bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn phòng trung tâm cuối tầng hầm hiện ra trước mắt nhóm bạn như một nỗi ám ảnh sống động. Không gian đặc quánh, bóng tối dày đặc cuộn quanh từng góc, từng vật dụng. Họ đứng lặng, ánh sáng đèn pin chập chờn, phản chiếu lên các bức tranh vẽ cảnh máu me, những ký hiệu quái dị trên tường, và các vật dụng nghi lễ đặt rải rác khắp phòng. Mùi hăng nồng của máu khô và gỗ mục quện lẫn với mùi ẩm mốc, khiến họ khó thở.

— “Đây… chắc chắn là nơi cuối cùng,” Tuấn thì thầm, giọng run run nhưng kiên quyết.

Hân nắm chặt tay Linh, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Phúc nhìn quanh, ánh mắt dán vào các ký hiệu, cố tìm manh mối dẫn đến hung thủ. Bóng tối phía xa rung lên, phát ra những âm thanh lạ như tiếng thì thầm, tiếng bước chân rền rĩ, xen lẫn tiếng thét của những linh hồn oan khuất.

Tuấn tiến lại gần chiếc bàn trung tâm, nơi đặt bức tượng kỳ dị làm từ sáp, méo mó, mắt mở to, dường như đang quan sát từng người. Một luồng gió lạnh thổi qua, làm nhấp nháy đèn pin, và họ nghe thấy tiếng thở nặng nề gần kề.

— “Cẩn thận… không biết nó có thể làm gì,” Linh thì thầm, run rẩy.

Phúc mở chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là nhật ký hung thủ ghi chép chi tiết các sự kiện, nghi lễ, và danh sách các nạn nhân. Khi họ đọc, ánh sáng từ các ký hiệu trên tường phát sáng yếu, như phản ứng với những manh mối mới được hé lộ.

Hân cảm giác có bóng người mờ ảo xuất hiện quanh họ, nhưng khi quay lại, chỉ thấy trống trơn. Căn phòng rung lên, các ký hiệu dường như di chuyển, tạo thành một sơ đồ dẫn đến góc phòng sâu nhất. Tuấn nhanh chóng ghi chú lại, ánh mắt sáng lên với hy vọng tìm ra hung thủ.

— “Chúng ta phải đi sâu hơn,” Tuấn nói, giọng cứng rắn. “Mỗi bước đi sẽ dẫn đến hung thủ hoặc ít nhất cho chúng ta biết nạn nhân tiếp theo.”

Nhóm bạn bước theo sơ đồ, đến một cánh cửa gỗ mục nát, khóa bằng thanh sắt rỉ sét. Khi Tuấn mở cửa, một căn phòng tối đen hiện ra, bên trong là hàng loạt hiện vật kỳ dị, bùa chú, các ký hiệu bằng mực đen, và bức ảnh các nạn nhân cũ, máu vẫn còn trên nền giấy.

Linh hét lên, Hân ôm chặt Tuấn, tim đập mạnh. Bóng tối như dày đặc hơn, các linh hồn hiện ra rõ rệt, kêu gào, van xin, vừa cảnh báo vừa đe dọa. Áp lực tâm lý cực lớn khiến họ cảm giác như sắp ngất xỉu.

Tuấn nhấn mạnh:

— “Chúng ta không thể sợ hãi. Mỗi manh mối đều dẫn đến hung thủ. Chỉ cần dũng cảm, chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”

Phúc chú ý đến một bức tranh khác, nơi các ký hiệu tạo thành hình vẽ giống như sơ đồ nghi lễ hung thủ, dẫn họ đến một cánh cửa ngầm phía sau bức tượng sáp. Khi họ mở cửa, một căn phòng nhỏ hơn, chật hẹp, hiện ra, và trong đó… hung thủ xuất hiện.

Một người đàn ông cao, khuôn mặt méo mó, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào nhóm bạn. Hung thủ cầm một vật dụng kỳ dị, dường như là công cụ thực hiện các nghi lễ. Nhóm bạn cứng người, tim đập thình thịch.

— “Các người… đã đến nơi cuối cùng rồi,” hung thủ nói, giọng trầm và lạnh lùng, âm thanh vang vọng khắp căn phòng. “Các người sẽ hiểu… sức mạnh của ngôi nhà này, và hậu quả khi xâm nhập bí mật của tôi.”

Linh hét lên, nhưng Tuấn tiến tới, giọng nghiêm nghị:

— “Chúng tôi sẽ không rời đi cho đến khi biết sự thật. Tất cả những gì anh làm sẽ được phơi bày.”

Hung thủ cười khẩy, bóng tối xung quanh biến dạng, các linh hồn oan khuất xuất hiện, kêu gào: “Đừng… chạm vào… sự thật…”. Nhưng Tuấn không lùi bước. Anh nhanh chóng quan sát các ký hiệu, manh mối, và các vật dụng, tìm cách giải mã nghi lễ để đối phó với hung thủ.

Hân và Linh đứng phía sau, nắm chặt tay nhau, tim đập mạnh. Phúc giúp Tuấn ghi chú lại tất cả các ký hiệu, tìm ra một điểm yếu trong nghi lễ hung thủ, nơi mà ngôi nhà sẽ không thể bảo vệ hắn nếu họ tận dụng đúng cách.

Một trận đấu tâm lý và siêu nhiên bắt đầu: hung thủ dùng nghi lễ, bóng tối và linh hồn cố làm họ sợ hãi và bỏ đi, nhưng nhóm bạn nhờ sự can đảm, trí thông minh và manh mối đã thu thập, dần dần chống lại sức mạnh của hắn.

Tuấn hét lên, đồng thời giơ tay chỉ vào ký hiệu trên tường:

— “Chúng ta biết cách rồi! Các người phải kết thúc nghi lễ này!”

Nhóm bạn đồng loạt tiến hành theo kế hoạch, sử dụng các ký hiệu, bùa chú và vật dụng từ căn phòng để phá nghi lễ hung thủ. Bóng tối rung lên dữ dội, các linh hồn la hét vang vọng, và hung thủ gào thét, cố gắng ngăn họ.

Sau một thời gian căng thẳng, đột nhiên ánh sáng từ các ký hiệu lan tỏa, bóng tối tan biến dần, các linh hồn trở nên yên lặng, và hung thủ thất bại, bị ngôi nhà nhấn chìm bởi sức mạnh của chính nghi lễ hắn tạo ra.

Nhóm bạn thở hổn hển, mồ hôi và máu lạnh đẫm khắp cơ thể. Họ nhìn quanh, căn phòng trở nên yên tĩnh, các ký hiệu sáng yếu, nhưng đã không còn nguy hiểm. Các manh mối hung thủ được hé lộ hoàn toàn: danh tính, hành trình, và các nạn nhân.

— “Chúng ta… làm được rồi,” Hân thì thầm, giọng run run nhưng đầy nhẹ nhõm.

Tuấn gật đầu, ánh mắt vẫn dán vào các ký hiệu:

— “Chúng ta vừa giải mã một phần bí mật… nhưng ngôi nhà này vẫn còn nhiều điều chưa kể. Chúng ta phải cẩn thận khi rời khỏi đây.”

Nhóm bạn nắm tay nhau, bước ra khỏi căn phòng trung tâm, biết rằng cuộc chiến với bóng tối và hung thủ đã tạm kết thúc, nhưng bí mật tăm tối của ngôi nhà không cửa vẫn còn nhiều điều chờ họ khám phá. Áp lực, nỗi sợ hãi, và tò mò hòa trộn, khiến từng bước chân của họ là một thử thách, nhưng đồng thời là cơ hội để hé lộ sự thật cuối cùng.

Và trong khoảnh khắc ấy, họ hiểu rằng: ngôi nhà không cửa này vẫn luôn sống, vẫn luôn quan sát, nhưng họ đã chiến thắng nỗi sợ hãi đầu tiên, và bí mật kinh hoàng đang dần được phơi bày…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×