Khi nhóm bạn rời khỏi căn phòng trung tâm tầng hầm, không khí trong ngôi nhà vẫn nặng nề, áp lực không hề giảm. Các bước chân vang vọng trên sàn gỗ mục, tiếng rít của gió từ các khe tường như hòa cùng nhịp tim của họ. Họ biết rằng, dù hung thủ đã thất bại trong nghi lễ, ngôi nhà vẫn còn nhiều bí ẩn chưa được hé lộ, và tầng trên chính là nơi lưu giữ những manh mối cuối cùng.
Tuấn dẫn đầu, tay cầm đèn pin, ánh sáng run rẩy chiếu lên cầu thang gỗ cũ kỹ. Linh và Hân theo sát phía sau, cảm giác từng bậc thang kêu kẽo kẹt như đang cảnh báo họ. Phúc quan sát kỹ từng góc, từng khe hở trên tường, cố ghi lại mọi chi tiết.
— “Không biết tầng trên còn gì… nhưng tôi cảm giác có một sự sống đang chờ đón chúng ta,” Tuấn thì thầm, giọng trầm.
Khi họ bước lên tầng trên, không gian trở nên khác biệt. Ánh sáng từ đèn pin hắt lên các bức tường phủ bụi, những tấm màn mục treo lơ lửng như ma quái, và mùi ẩm mốc nồng nặc khiến họ nhíu mày. Bóng tối ở tầng trên không giống tầng hầm; nó nhẹ nhàng hơn nhưng tinh vi hơn, như biết cách len lỏi vào từng giác quan, tạo ra ảo giác, tiếng động giả, và cả những hình ảnh ma quái thoáng qua.
Phúc chỉ vào một căn phòng bên trái:
— “Có lẽ đây là phòng chính… hoặc phòng chứa manh mối quan trọng.”
Tuấn gật đầu, từ từ mở cửa. Bên trong là một căn phòng rộng, trần nhà cao, với những bức tranh lớn phủ bụi. Mỗi bức tranh đều vẽ cảnh các thành viên gia đình trong nhiều thế hệ, nhưng đều có điểm chung: đôi mắt mở to, ánh nhìn tuyệt vọng, và các vệt sơn đỏ như máu.
— “Những bức tranh này… giống như nhật ký của ngôi nhà,” Hân thì thầm, cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.
Đột nhiên, ánh sáng từ đèn pin nhấp nháy, và nhóm bạn cảm giác bóng người mờ ảo di chuyển quanh phòng, nhưng khi quay lại, chỉ thấy trống trơn. Tiếng thở nặng nề và thì thầm vang vọng, pha trộn với tiếng gió rít từ các khe tường, tạo ra một cảm giác nặng nề, ghê rợn.
Tuấn tiến tới trung tâm căn phòng, nơi đặt một chiếc bàn cũ với các vật dụng kỳ lạ, bùa chú, và các ký hiệu bằng mực đen. Trên bàn còn có một hộp gỗ nhỏ, bên trong là bức thư cổ, dường như hé lộ một phần câu chuyện của hung thủ và các nạn nhân.
— “Đây… có thể là manh mối cuối cùng,” Tuấn nói, giọng run run.
Linh đọc bức thư, cảm giác tim mình thắt lại: những nghi lễ, các dấu hiệu huyền bí, và cách hung thủ thao túng ngôi nhà để che giấu tội ác. Họ nhận ra rằng, hung thủ không chỉ thực hiện các nghi lễ trong tầng hầm mà còn để lại dấu vết trên toàn bộ ngôi nhà, tạo ra một mạng lưới siêu nhiên tinh vi, vừa là manh mối vừa là bẫy.
Bỗng, ánh sáng từ các ký hiệu trên tường phát sáng, và bóng tối xung quanh dày đặc hơn, các linh hồn hiện ra rõ rệt, kêu gào:
— “Rời đi… hoặc sẽ là nạn nhân tiếp theo…”
Nhóm bạn đứng im, tim đập thình thịch. Tuấn nắm tay Hân, ánh mắt nghiêm nghị:
— “Chúng ta không thể sợ hãi. Chỉ cần kiên định, chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”
Phúc quan sát các ký hiệu trên tường và phát hiện một đường dẫn bằng ánh sáng yếu, tạo thành sơ đồ dẫn đến căn phòng bí mật phía sau tấm màn lớn. Nhóm bạn tiến đến đó, mở tấm màn, và hiện ra trước mắt họ là căn phòng nhỏ chật hẹp, nơi lưu giữ bằng chứng cuối cùng của hung thủ: các vật dụng nghi lễ, nhật ký chi tiết, và một bức ảnh quan trọng của nạn nhân cuối cùng mà hung thủ chưa kịp hại.
Họ bước vào căn phòng, và ngay lập tức bóng tối biến dạng, tiếng thét vang vọng, các linh hồn hiện ra, áp lực tăng gấp bội. Hung thủ, dù chưa xuất hiện, nhưng sức mạnh của nghi lễ vẫn hiện hữu, tạo ra thử thách tâm lý cực lớn.
Tuấn nhanh chóng quan sát, kết hợp manh mối từ các ký hiệu và vật dụng, tìm ra cách phá bỏ nghi lễ còn lại, đồng thời bảo vệ nhóm bạn khỏi các hiện tượng siêu nhiên. Họ bắt đầu tiến hành, sử dụng những ký hiệu và bùa chú từ tầng hầm, tạo ra ánh sáng mạnh, làm tan các bóng tối và trấn áp các linh hồn.
Tiếng thét, bóng tối, và hiện tượng siêu nhiên đạt đến đỉnh điểm, nhưng nhóm bạn nhờ sự kiên định, trí thông minh, và dũng cảm dần kiểm soát tình hình. Hung thủ, dù không hiện thân trực tiếp, bị ép lùi bước bởi sức mạnh của chính nghi lễ hắn tạo ra.
Cuối cùng, căn phòng trở nên yên tĩnh, các ký hiệu sáng yếu, linh hồn trở nên bình thản. Nhóm bạn thở hổn hển, mồ hôi lạnh tràn khắp cơ thể, nhưng ánh mắt họ ánh lên sự nhẹ nhõm và quyết tâm. Các manh mối hung thủ đã được hé lộ: danh tính, hành trình, và nghi lễ tội ác.
Tuấn nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm:
— “Chúng ta đã giải mã phần lớn bí mật. Nhưng ngôi nhà này… vẫn còn nhiều điều chưa kể. Phải cẩn thận khi rời đi.”
Họ nắm tay nhau, bước ra khỏi tầng trên, biết rằng cuộc chiến với bóng tối và hung thủ chưa kết thúc hoàn toàn, nhưng nhóm bạn đã vượt qua nỗi sợ hãi đầu tiên, thu thập manh mối quan trọng, và chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo, nơi bí mật kinh hoàng cuối cùng của ngôi nhà không cửa sẽ được phơi bày.