ngôi nhà không cửa

Chương 8: Đỉnh điểm bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhóm bạn đứng trước lối vào tầng áp mái, nơi ánh sáng yếu ớt chỉ đủ soi vài bước chân. Không gian trên cao mang một bầu không khí khác thường: gió rít từ các khe trần, tiếng cọt kẹt của sàn gỗ mục, và cảm giác như ngôi nhà đang thở theo nhịp tim họ. Họ biết rằng, hung thủ vẫn ẩn nấp, hoặc ít nhất, các nghi lễ siêu nhiên mà hắn tạo ra vẫn còn sống, chờ đợi để trừng phạt những ai xâm nhập.

— “Đây là nơi cuối cùng… nơi hung thủ để lại dấu vết cuối cùng,” Tuấn nói, giọng trầm, mắt dán vào cầu thang dẫn lên tầng áp mái.

Hân siết chặt tay Linh, cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Phúc quan sát kỹ xung quanh, ghi nhớ từng chi tiết. Khi họ đặt chân lên tầng áp mái, không gian thay đổi hoàn toàn: các bức tường phủ đầy bụi, tấm màn mục treo lơ lửng, ánh sáng đèn pin phản chiếu lên các ký hiệu quái dị, tạo ra ảo giác chuyển động liên tục, như chính ngôi nhà đang thử thách tâm lý họ.

Tuấn dẫn họ tiến đến trung tâm, nơi có một cánh cửa gỗ dày, bị khóa bằng nhiều lớp sắt rỉ sét. Hắn biết rằng, phía sau cánh cửa này chính là hộp bí mật cuối cùng của hung thủ, nơi lưu giữ nghi lễ mạnh nhất, cũng là nơi chứng minh tội ác và danh tính của hắn.

— “Chuẩn bị tinh thần… điều gì phía trước có thể vượt quá tưởng tượng,” Tuấn nói, giọng run run nhưng cứng rắn.

Họ mở cửa, một luồng khí lạnh tuôn ra, mang theo mùi hăng nồng của máu khô, gỗ mục, và một thứ gì đó khó xác định nhưng ghê rợn. Bên trong, căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng yếu từ các ký hiệu trên tường. Trên sàn là những vật dụng nghi lễ, hộp gỗ, bức tranh vẽ cảnh máu me, và các ký hiệu huyền bí tạo thành một sơ đồ phức tạp, dường như dẫn đến chính hung thủ.

Bóng tối dày đặc, các linh hồn xuất hiện xung quanh, kêu gào vang vọng khắp không gian:

— “Rời đi… hoặc sẽ là nạn nhân tiếp theo…”

Nhóm bạn đứng lặng, tim đập thình thịch. Tuấn nhanh chóng quan sát sơ đồ trên sàn, tìm ra điểm yếu trong nghi lễ, nơi ngôi nhà sẽ không thể bảo vệ hung thủ nếu họ tận dụng đúng cách.

Đột nhiên, bóng người xuất hiện giữa căn phòng, hung thủ hiện ra trước mắt họ: một người đàn ông cao, khuôn mặt méo mó, ánh mắt lạnh lùng, cầm một công cụ kỳ dị dùng trong nghi lễ. Hắn nhìn chằm chằm vào nhóm bạn, giọng trầm và lạnh:

— “Các người đã đến nơi cuối cùng… và giờ các người sẽ biết sức mạnh thực sự của ngôi nhà này.”

Tuấn hít một hơi sâu, bước tới trước:

— “Chúng tôi sẽ không rời đi cho đến khi biết sự thật. Mọi việc anh làm sẽ được phơi bày.”

Hung thủ cười khẩy, bóng tối xung quanh biến dạng, các linh hồn quay cuồng, tạo thành một trận đấu tâm lý và siêu nhiên. Bóng tối như sống, len lỏi vào từng giác quan, tạo ra ảo giác và áp lực cực độ. Nhóm bạn cảm giác tim đập nhanh, mồ hôi lạnh tràn khắp cơ thể, nhưng họ không lùi bước.

Tuấn nhanh chóng chỉ huy nhóm bạn sử dụng những ký hiệu và vật dụng đã thu thập từ tầng hầm và tầng trên để phá bỏ nghi lễ. Ánh sáng từ các ký hiệu lan tỏa, bóng tối dần tan, các linh hồn dần bình tĩnh, hung thủ gào thét nhưng không thể ngăn họ.

Phúc ghi chú từng chi tiết, hướng dẫn Linh và Hân thực hiện các bước phá nghi lễ. Bóng tối xoay vòng, tiếng thét vang vọng, nhưng ánh sáng từ ký hiệu mạnh lên, đẩy các hiện tượng siêu nhiên lùi lại.

Nhóm bạn cảm thấy sức mạnh của họ và sự hiểu biết về manh mối tăng lên. Họ nhận ra rằng, hung thủ bị áp đảo bởi chính nghi lễ của mình. Mỗi bước đi, mỗi hành động đều tác động vào mạng lưới siêu nhiên trong ngôi nhà, khiến hắn mất kiểm soát.

Cuối cùng, ánh sáng chiếm ưu thế, bóng tối tan biến, linh hồn trở nên yên lặng, và hung thủ thất bại, bị ngôi nhà nhấn chìm bởi sức mạnh mà hắn tạo ra. Nhóm bạn thở hổn hển, mồ hôi và máu lạnh tràn khắp cơ thể.

— “Chúng ta… làm được rồi,” Hân thì thầm, giọng run run nhưng nhẹ nhõm.

Tuấn nhìn quanh, ánh mắt vẫn dán vào các ký hiệu:

— “Chúng ta vừa giải mã phần lớn bí mật… nhưng ngôi nhà này vẫn còn nhiều điều chưa kể. Cần chuẩn bị kỹ trước khi rời đi.”

Nhóm bạn nắm tay nhau, bước ra khỏi tầng áp mái, biết rằng cuộc chiến với bóng tối và hung thủ đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng bí mật tăm tối cuối cùng của ngôi nhà không cửa vẫn còn nhiều điều chưa được phơi bày. Áp lực, nỗi sợ hãi, và tò mò hòa trộn, khiến từng bước chân của họ là một thử thách, nhưng cũng là cơ hội để hé lộ sự thật kinh hoàng.

Và trong khoảnh khắc ấy, họ hiểu rằng: ngôi nhà không cửa vẫn luôn sống, vẫn quan sát, nhưng họ đã chiến thắng nỗi sợ hãi tột cùng và sẵn sàng đối diện những bí mật cuối cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×