Tiếng còi tàu vang lên kéo dài, rách toạc buổi chiều xám đục của vùng ven biển. Minh mở mắt, tay khẽ ôm chặt đứa con trai nhỏ đang ngủ gục trên vai. Cậu bé tên Bảo, mới sáu tuổi, tóc dính bết mồ hôi, miệng mấp máy gọi gì đó trong mơ. Minh nhìn con, lòng nghẹn lại. Mười năm rồi, anh mới quay về lại mảnh đất này — nơi từng có thanh xuân, tình yêu, và cả những lỗi lầm mà anh đã cố chôn giấu.
Mưa bắt đầu rơi khi tàu sắp vào ga. Những hạt đầu tiên chạm lên ô kính, tan ra thành những vệt dài như dòng thời gian trôi ngược. Minh khẽ kéo tấm áo khoác cũ choàng lên vai con rồi đứng dậy. “Đến rồi, con trai,” anh nói khẽ. Bảo dụi mắt, giọng ngái ngủ: “Mình về nhà rồi hả ba?”
Minh mỉm cười nhạt. “Ừ, về nhà.”
“Nhà” – hai chữ tưởng chừng đơn giản, mà đối với anh, lại là thứ xa lạ nhất trên đời.
Ga làng nhỏ, chỉ có vài người đón thân nhân. Những mái ngói rêu phong, mùi đất ẩm và tiếng gà trưa xa xa khiến Minh thấy tim mình đập chậm lại. Anh từng chạy trên con đường này, cùng cô gái tên An – người mà giờ anh không biết nên gọi là gì: vợ cũ, người xa lạ, hay… ký ức.
Anh thuê một chiếc xe lam cũ chở về đầu làng. Con đường đất quanh co dẫn đến ngôi nhà gỗ của cha mẹ anh vẫn như xưa, chỉ khác là hàng cau bên lối đã thấp dần, vài thân bị mối ăn đổ gục. Cơn mưa bất ngờ nặng hạt, hắt ngang qua ô cửa xe, khiến Bảo giật mình nép vào ngực cha. Minh đưa tay che cho con, nhưng lòng anh lại run lên – không phải vì lạnh, mà vì ký ức đang ùa về như nước tràn qua kẽ tay.
Ngày anh đi, trời cũng mưa như thế. Chỉ khác là khi đó, An đứng trước cửa, tay cầm chiếc ô màu xanh, nước mắt hòa với mưa rơi xuống nền đất. Còn anh, trong cơn giận dại dột, chỉ biết quay lưng bước đi, bỏ lại phía sau người phụ nữ mang thai mới ba tháng – và cả ngôi nhà đang sáng đèn chờ cơm.
Cánh cổng sắt gỉ kêu lên cót két khi Minh đẩy vào. Căn nhà gỗ cũ vẫn đứng đó, mái ngói lượm thượm nhưng ấm cúng. Anh đứng lặng một lúc, không dám bước vào. Từ trong nhà, một người đàn ông già nua với mái tóc bạc trắng chống gậy bước ra – cha anh.
Ông Khải nhìn thấy con trai, ánh mắt thoáng sững lại. Rồi ông chỉ nói một câu khô khốc:
– Về rồi à.
Minh cúi đầu:
– Dạ, con về rồi, ba.
Ông nhìn sang đứa nhỏ đang nấp sau chân Minh.
– Thằng bé này… là con con?
– Dạ, là Bảo, con trai con.
Ông Khải gật gù, nét mặt khó đoán. Một lúc sau, ông chỉ nói:
– Thôi vào nhà đi, đứng mãi ngoài mưa làm gì.
Minh dắt con theo. Bên trong căn nhà vẫn là mùi gỗ cũ, mùi khói bếp, và những ký ức như còn vương trên từng kẽ tường. Anh khẽ đặt balo xuống, lau tóc cho Bảo, rồi nhìn quanh. Cái tủ gỗ, bộ bàn ghế, khung ảnh cưới cũ vẫn treo ở góc phòng – chỉ khác là tấm ảnh đã úp mặt vào tường.
Anh không hỏi, vì hiểu lý do.
– Ba vẫn khỏe chứ? – Minh lên tiếng.
– Giờ thì già rồi, chẳng còn gì để ốm hay khỏe nữa. – Ông Khải nói, mắt vẫn nhìn về phía bếp, nơi nồi nước đang sôi. – Mẹ mày mất cách đây ba năm rồi. Không kịp thấy mặt cháu nội.
Minh lặng người. Anh cố nuốt nghẹn, khẽ đáp:
– Dạ… con biết rồi.
Căn nhà chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng mưa ngoài hiên và tiếng thằng nhỏ khẽ gọi:
– Ba ơi, con đói.
Minh sực nhớ, lấy trong túi ra mấy gói bánh mì. Bảo ăn ngon lành, rồi lon ton chạy ra cửa, nhìn mưa. Đôi mắt con ngây thơ, nhưng trong sâu thẳm, Minh thấy mình trong đó — một tuổi thơ cũ, cũng từng đứng nhìn mưa, chờ ai đó trở về.
Chiều xuống dần. Minh dọn tạm căn phòng cũ để hai cha con ở lại. Giường vẫn là chiếc giường tre năm xưa, chăn gối phai màu. Anh rút trong va li ra tấm ảnh nhỏ — ảnh An hồi trẻ, cười rạng rỡ bên bờ biển. Ảnh đã ố vàng, góc bị gấp nếp. Anh đặt tấm ảnh lên bàn, rồi ngồi nhìn thật lâu.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Mưa tháng chín – mưa không rét, nhưng thấm sâu.
Đến tối, khi Bảo đã ngủ, Minh ra hiên. Cha anh vẫn ngồi ở bàn, châm điếu thuốc. Ánh lửa hắt lên gương mặt nhăn nheo, khắc khổ.
– Mày định ở lại bao lâu? – ông hỏi.
– Con chưa biết. Con tính ở lại một thời gian… xin việc làm ở thị trấn.
– Ở đây chẳng có việc gì cho mày đâu. – Ông khẽ thở ra. – Người ta vẫn nhớ chuyện cũ. Mày đi lâu quá.
Minh im lặng. Anh biết cha nói đúng. Năm ấy, anh bỏ đi trong tai tiếng: đánh bạc, nợ nần, rồi bỏ vợ khi cô mới mang thai. Không ai biết sau đó anh đã làm gì, chỉ nghe đồn anh sống trong Sài Gòn, làm thợ xây, rồi lấy vợ khác. Còn sự thật — An mất đứa con đầu lòng sau khi anh đi, rồi dọn khỏi nhà sang sống với cha ruột ở đầu làng. Từ đó, họ không còn gặp lại.
– Con… con chỉ muốn làm lại thôi, ba à. – Minh nói khẽ.
Ông Khải dập tàn thuốc, giọng trầm xuống:
– Làm lại thì tốt. Nhưng không dễ đâu. Người bị tổn thương không quên nhanh như mày nghĩ.
Minh cúi đầu, ánh mắt mờ đi vì khói thuốc.
Sáng hôm sau, mưa ngớt. Không khí trong lành, mùi đất và cỏ non len vào khắp nhà. Minh dậy sớm, dắt con ra chợ làng mua ít đồ. Khi anh đi qua ngã rẽ gần tiệm hoa, Bảo bỗng dừng lại, chỉ tay:
– Ba ơi, hoa đẹp quá!
Anh ngẩng lên. Trước mắt anh là một cửa hàng nhỏ, bảng hiệu ghi: “Tiệm Hoa An Nhiên.”
Và người phụ nữ đứng sau quầy – mái tóc dài buộc gọn, gương mặt hiền nhưng ánh mắt sâu thẳm – chính là An.
Khoảnh khắc đó, thời gian như dừng lại.
Từng hạt nắng sớm rơi trên vai cô, hòa cùng hơi ẩm trong không khí. An ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh. Cả hai khựng lại – không một lời chào, không một biểu cảm rõ ràng. Chỉ có đôi mắt, chứa đựng cả ngàn điều không nói.
– Ba, cô kia nhìn ba kìa. – Bảo nói khẽ.
Minh giật mình, vội nắm tay con, khẽ đáp:
– Đi thôi con, về nhà nào.
Anh bước đi thật nhanh, nhưng trái tim thì nặng trĩu. Sau lưng, tiếng chuông gió của tiệm hoa vang lên khe khẽ – âm thanh nhẹ mà sắc, như một vết cắt nơi lòng ngực.
Buổi chiều, Minh ngồi ở sân, nhìn mây kéo về phía núi. Bảo chơi đùa với con chó nhỏ hàng xóm, cười khúc khích. Cảnh tượng ấy khiến lòng anh vừa ấm vừa chua xót. Anh biết, mình không thể tránh mãi. Ở làng này, mọi con đường đều sẽ dẫn đến An.
Khi hoàng hôn buông xuống, ông Khải ra hiên, nói chậm rãi:
– Hôm nay tao gặp An ở chợ. Nó bảo tiệm hoa mở được hai năm rồi. Chồng nó mất sớm.
Minh khẽ sững người.
– Dạ… con biết.
– Nó sống hiền lắm, ai cũng thương. – Ông dừng lại, nhìn thẳng vào con trai. – Mày không nên trốn tránh. Nếu có gì cần nói, hãy nói đi. Dù muộn, nhưng còn hơn im lặng.
Minh gật đầu, nhưng mắt anh nhìn xa xăm. Ngoài kia, trời lại đổ mưa – cơn mưa chiều thứ hai kể từ ngày anh trở về. Anh ngồi lặng, nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói, xen giữa là tiếng thở đều của đứa con trai đang ngủ trong lòng.
Mưa như nhắc anh về tất cả – về tuổi trẻ đã qua, về những lời chưa nói, và về người con gái anh từng thề sẽ che chở cả đời… nhưng lại chính tay làm tổn thương.
Anh không biết ngày mai sẽ ra sao.
Chỉ biết rằng, dù mưa còn rơi, anh sẽ ở lại.
Vì ngôi nhà này, và vì một điều gì đó trong lòng anh đang dần được đánh thức – một ước muốn nhỏ nhoi, mong được tha thứ.
Ngoài hiên, những giọt mưa cuối cùng khẽ rơi, tan vào đất, để lại một mùi ấm lạ lùng – mùi của bắt đầu.