Buổi sáng thứ ba sau khi trở về, Minh tỉnh dậy sớm. Bên ngoài, ánh nắng mỏng manh len qua kẽ lá, hắt lên mái ngói đỏ. Tiếng gà gáy, tiếng xe bò, tiếng rao bánh mì… tất cả đều quen thuộc đến lạ. Mười năm sống ở thành phố, anh đã quên mất nhịp chậm rãi này – nhịp của những ngày không vội, không toan tính, chỉ có hơi thở của đất và mùi khói bếp phảng phất đâu đó trong sương.
Bảo vẫn còn ngủ. Thằng bé cuộn tròn trong chăn, tóc xù rối. Minh nhìn con, lòng dâng lên một cảm giác vừa thương vừa day dứt. Anh tự hỏi, nếu An biết đây là con trai mình – đứa con mà cô từng không kịp giữ lại – liệu cô sẽ nhìn nó bằng ánh mắt nào?
Anh ra sân, xách nước rửa mặt. Cha anh ngồi ở bàn hiên, đọc tờ báo cũ, đôi mắt sâu thẳm. Ông chỉ liếc qua, không nói gì. Họ vẫn giữ khoảng cách lặng lẽ ấy – như hai người đàn ông cùng mang những bí mật riêng, biết đối phương có vết thương nhưng không chạm vào.
Minh thay áo, định lên thị trấn tìm việc phụ hồ. Nhưng khi ra đến cổng, anh lại dừng lại. Con đường dẫn lên chợ đi ngang qua tiệm hoa. Anh biết rõ điều đó. Và có lẽ… anh muốn nhìn lại gương mặt ấy, dù chỉ là từ xa.
Tiệm hoa “An Nhiên” nằm ở góc nhỏ giữa hai con phố giao nhau, trước cửa treo một giàn hoa giấy đỏ rực. Cửa mở sẵn, mùi cúc trắng và lavender hòa vào gió, nhẹ đến nao lòng. An đang cắm hoa trong lọ thủy tinh, mái tóc vương vài sợi rối. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần vải xám – giản dị mà vẫn toát lên vẻ thanh nhã quen thuộc.
Minh đứng ngoài cửa khá lâu. Anh muốn bước vào, muốn nói một điều gì đó, nhưng lời lại nghẹn nơi cổ. Cô vẫn chưa nhận ra anh. Mãi đến khi cánh chuông gió rung khẽ, An ngẩng lên.
– Anh… Minh?
Giọng cô nhẹ, ngạc nhiên nhưng không run. Chỉ là đôi mắt thoáng dao động – giống như gợn sóng trên mặt hồ yên.
Minh gật đầu, khẽ cười gượng:
– Ừ, là anh. Anh… ghé ngang, thấy tiệm của em nên…
Câu nói bỏ lửng. Anh không biết nên tiếp tục thế nào.
An đặt bó hoa xuống, lau tay vào tạp dề.
– Lâu rồi không gặp. Anh về bao giờ?
– Ba hôm trước. Anh… về cùng thằng nhỏ.
Cô im lặng. Từ sau lớp kính, đôi mắt cô dừng lại nơi bàn tay anh – thô ráp, chai sần. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức tràn về: bàn tay từng ấm áp đặt lên vai cô mỗi sáng, giờ chỉ còn là đôi tay của một người xa lạ.
– Anh vẫn khỏe chứ? – Cô hỏi, giọng bình thản.
– Ừ, cũng tạm. – Anh cười nhạt. – Anh nghe ba nói… em mở tiệm này hai năm rồi?
– Phải. – Cô đáp, ánh mắt hướng ra ngoài trời. – Cũng may, ở đây người ta thích hoa. Coi như có việc để quên đi mấy chuyện cũ.
Không ai nói gì thêm. Gió lay nhẹ tấm rèm cửa, hương hoa thoảng qua giữa hai người – dịu dàng, nhưng lạnh.
Minh khẽ nhìn quanh tiệm: những lọ hoa sắp xếp ngay ngắn, góc tường có bức tranh biển. Anh nhận ra đó là nơi họ từng đến trong chuyến trăng mật – biển Quy Hòa, nơi anh từng hứa sẽ đưa cô quay lại một ngày nào đó. Nhưng ngày ấy chưa từng đến.
Anh hít sâu, nói:
– Anh xin lỗi, An à.
Cô hơi khựng lại, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
– Chuyện cũ rồi. Anh không cần nhắc lại.
– Nhưng anh vẫn nợ em một lời xin lỗi. Nợ cả mẹ con em…
– Đủ rồi. – Giọng cô cứng lại. – Mười năm qua, anh đi đâu, làm gì, em không cần biết. Em đã học cách không chờ, không oán, không hỏi. Giờ anh về, coi như người quen cũ ghé qua thôi. Đừng làm khó cả hai.
Minh đứng lặng. Trái tim anh như bị ai bóp chặt. Anh không trách cô – anh biết mình đáng bị như thế. Nhưng nghe lời ấy từ chính người từng thương, vẫn đau như một vết dao mòn, cắt chậm mà sâu.
Anh gật đầu, khẽ đáp:
– Ừ… anh hiểu. Anh chỉ muốn nói rằng… anh không bao giờ quên.
Cô quay lưng đi, nói khẽ:
– Có những chuyện, quên đi đôi khi lại là cách để sống sót.
Khi Minh rời khỏi tiệm, trời lại đổ mưa. Những hạt mưa nhỏ, lạnh, rơi xuống mái ngói rồi tan trên vai áo anh. Anh đi mà không biết mình đi đâu – chỉ biết rằng, mỗi bước chân đều nặng như mang theo quá khứ.
Từ trong tiệm, An đứng nhìn theo. Bàn tay cô khẽ siết bó hoa cúc trắng, từng cánh mỏng manh rụng xuống nền gạch. Cô không ghét anh, nhưng cũng không còn đủ lòng để oán. Giữa họ là một vết nứt không thể hàn, dù mưa có rửa sạch bao lần.
Một nhân viên trẻ bước đến:
– Chị An, khách đặt hoa cưới hỏi giao chiều nay phải không ạ?
Cô chậm rãi gật đầu:
– Ừ, em chuẩn bị thêm mấy nhánh baby nữa nhé.
Nhưng khi quay lại bàn làm việc, ánh mắt cô dừng trên tấm ảnh cũ trong ngăn kéo: hai người bên bờ biển, nụ cười tươi và đôi tay đan vào nhau. Cô khẽ mím môi, rồi gấp tấm ảnh lại, cất vào hộp gỗ.
– Mọi thứ rồi cũng trôi qua, An à. – Cô tự nhủ. – Mưa tạnh rồi, người đi cũng nên thôi.
Chiều muộn, Minh về nhà, người ướt sũng. Bảo chạy ra đón, tay cầm chiếc máy bay giấy.
– Ba ơi, con làm cho ba nè!
Minh mỉm cười, xoa đầu con.
– Đẹp quá. Con biết không, hồi ba bằng tuổi con cũng làm y vậy.
Thằng bé cười khúc khích:
– Vậy con giống ba rồi nha!
Ông Khải nhìn hai cha con, rồi khẽ nói:
– Mày gặp nó rồi hả?
– Dạ. – Minh đáp, giọng trầm.
– Nó phản ứng sao?
– Bình thường thôi. Cô ấy không muốn nhắc chuyện cũ.
Ông Khải châm điếu thuốc khác, gật gù:
– Cũng phải. Nó chịu khổ nhiều rồi. Chồng nó mất vì tai nạn khi con bé Linh mới ba tuổi. Từ đó đến giờ, nó một mình nuôi con, tự lập.
Minh giật mình.
– Linh?
– Con gái nó. – Ông nói. – Giờ tám tuổi rồi, học lớp hai. Ngoan lắm.
Cái tên ấy khiến lòng Minh nhói lên. Linh – cái tên mà anh và An từng chọn sẵn cho đứa con đầu lòng. Là “ánh sáng”, là “bình yên”. Anh thẫn thờ. Có phải cô cố tình giữ lại cái tên ấy, như một vết sẹo? Hay chỉ là trùng hợp?
Đêm xuống. Mưa vẫn rả rích ngoài hiên. Minh ngồi một mình ở phòng khách, nhìn tấm ảnh cưới bị úp mặt nơi tường. Anh lật nhẹ khung ảnh lại. Cô trong ảnh cười, ánh mắt rạng ngời, còn anh – trẻ, kiêu ngạo, ngờ nghệch đến tội.
Anh tự hỏi, nếu ngày ấy anh không rời đi, liệu mọi chuyện có khác?
Một tiếng gọi nhỏ vang lên:
– Ba ơi, sao ba chưa ngủ?
Bảo bước ra, tay ôm con gấu vải. Minh bế con ngồi lên đùi.
– Ba chỉ… đang nhớ chuyện cũ.
– Chuyện cũ là gì hả ba?
Anh cười nhẹ:
– Là những chuyện ba từng làm sai, và đang cố sửa lại.
Bảo nghiêng đầu:
– Vậy ba sửa được chưa?
– Chưa. Nhưng ba sẽ cố.
Thằng bé gật đầu ngây thơ:
– Vậy con giúp ba nha. Con sẽ làm cho ba cười mỗi ngày.
Minh ôm chặt con, mắt cay xè.
– Ừ, có con là đủ rồi.
Sáng hôm sau, mưa tạnh. Ánh nắng chiếu qua tán lá, long lanh trên từng giọt nước. Minh dắt Bảo ra chợ, vừa đi vừa trò chuyện. Khi ngang qua tiệm hoa, anh chần chừ giây lát, rồi quyết định dừng lại.
An đang sắp xếp hoa trước cửa. Bên cạnh cô là một bé gái mặc váy trắng, tóc tết hai bím – Linh. Con bé đang giúp mẹ cắm hoa vào giỏ, gương mặt rạng rỡ.
Bảo reo lên:
– Ôi, hoa đẹp quá mẹ ơi!
Minh khẽ ho, rồi tiến lại gần.
– Chào em. Hôm nay trời đẹp nhỉ.
An ngẩng lên, thấy anh và đứa bé. Linh cũng nhìn, đôi mắt tò mò.
– Chào chú. – Con bé nói lễ phép.
Minh mỉm cười, gật đầu đáp lại. Trong ánh nhìn ngắn ngủi ấy, anh thấy một thoáng gì đó rất quen – nụ cười của An, ánh mắt của mình. Anh quay đi thật nhanh, sợ tim mình lỡ thốt ra điều không nên.
An vẫn giữ giọng điềm tĩnh:
– Anh cần mua hoa à?
– Ừ, bó nhỏ thôi. Cho Bảo mang về tặng ông nội.
Cô gật đầu, tay thoăn thoắt gói hoa.
– Mấy năm rồi anh vẫn thích hoa cúc ha?
– Ừ. – Anh đáp. – Vì cúc không bao giờ quên nở, dù mưa hay nắng.
Câu nói khiến An dừng tay trong thoáng chốc. Cô ngẩng lên, nhìn anh – ánh mắt như vừa lướt qua một vết thương cũ.
– Hoa xong rồi. – Cô nói khẽ. – Chúc hai ba con mạnh khỏe.
Minh đưa tiền, nhưng cô lắc đầu:
– Thôi, coi như quà chào mừng trở về.
Anh ngập ngừng:
– Cảm ơn.
– Không cần cảm ơn. – Cô đáp. – Chỉ là… anh nên sống tốt.
Anh gật đầu, ôm bó hoa, dắt con rời đi.
Phía sau, tiếng Linh cười giòn tan, hòa vào tiếng chuông gió, nhẹ mà buốt.
Buổi tối, Minh mang bó hoa đặt lên bàn thờ mẹ. Ngọn nến lập lòe, ánh sáng hắt lên khung ảnh. Anh khẽ nói:
– Con về rồi, mẹ à. Mọi chuyện… con sẽ tự gánh.
Ông Khải đi qua, vỗ vai con trai.
– Mưa sắp về nữa đấy. Mày nên ở trong nhà.
Minh khẽ cười, nhìn ra ngoài hiên – nơi trời lại chuyển xám, những đám mây nặng nề kéo đến.
Anh khẽ nói như thì thầm với chính mình:
– Ừ, mưa lại đến. Nhưng lần này, con sẽ không bỏ đi nữa.
Ngoài kia, cơn mưa đầu mùa lại trút xuống.
Bên trong, một người đàn ông ngồi im trong ánh sáng vàng nhạt, trước mặt là bó hoa cúc trắng – và trong lòng là một nỗi bình yên chưa kịp gọi tên.