ngôi sao của em

Chương 1: Ngày đầu nhập học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, những tia nắng đầu thu xuyên qua tán cây trong khuôn viên học viện âm nhạc Thượng Hải, vẽ lên những mảng sáng loang lổ trên con đường lát gạch đỏ. Không khí trong lành, xen lẫn mùi hoa đào thoang thoảng, khiến bất cứ ai bước chân vào cũng cảm thấy một chút bồi hồi khó tả. Lạc Tinh Vy đứng trước cổng chính, ôm chặt chiếc cặp nhỏ, nhịp tim vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Đây là lần đầu tiên cô rời khỏi thành phố nhỏ nơi mình lớn lên, để bước vào học viện danh tiếng nhất Trung Quốc – nơi quy tụ những tài năng âm nhạc hàng đầu.

“Được rồi, Tinh Vy, bình tĩnh thôi. Mọi chuyện sẽ ổn cả mà,” cô tự nhủ, vén mái tóc dài, hít một hơi thật sâu. Nhưng ngay khoảnh khắc bước vào, một tiếng cười khẽ vang lên khiến cô giật mình.

“Xem ra hôm nay là ngày của những cô gái mới đến, nhỉ?” giọng nam trầm, lạnh, khẽ pha chút tò mò. Lạc Tinh Vy quay lại và… tim như ngừng một nhịp. Một chàng trai cao lớn, vóc dáng hoàn hảo, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sâu thẳm và thần thái xa cách đang nhìn cô.

“Anh… anh là…?” cô bối rối, không biết nên chào hay im lặng.

“Triệu Hạo. Học viện này là nơi học tập, không phải nơi để làm loạn,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng khiến Lạc Tinh Vy cảm thấy mình đang bị “quan sát như con thú trong sở thú”.

Cô đỏ mặt, vội cúi đầu bước tiếp. Nhưng bước chân vừa dứt, lại va vào một nhóm nữ sinh đang tụ tập bàn tán.

“Nhìn kìa, tân binh à? Nhìn bộ đồ ấy mà đi vào học viện à?” một cô gái cười khẩy, ánh mắt lườm nghiêng.

Tinh Vy cắn môi, cố không để lộ sự bối rối, nhưng giọng nói nhỏ nhẹ của cô đã không qua được tai nhóm nữ sinh kia.

“Ừ, em chỉ… vừa mới đến,” cô lí nhí.

Ngay lúc đó, Triệu Hạo bước tới, ánh mắt thẳng vào nhóm nữ sinh, giọng điệu lạnh lùng: “Để cô ấy đi. Nếu các cô không có việc gì tốt hơn thì đừng làm phiền người khác.”

Nhóm nữ sinh im bặt, khẽ lùi lại, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi sự ngạc nhiên: ai lại dám cãi lời Triệu Hạo – người lạnh lùng nổi tiếng cả học viện?

Lạc Tinh Vy thầm cảm ơn, nhưng mặt vẫn nóng bừng. Cô nhận ra rằng, dù chỉ là ánh mắt thoáng qua, Triệu Hạo đã khiến cô cảm thấy vừa lo lắng vừa tò mò.

Khi đến phòng ký túc xá, Lạc Tinh Vy được phân vào phòng số 302, chung với ba cô gái khác. Mọi người bắt đầu làm quen, giới thiệu tên, năm học, bộ môn thế mạnh. Không khí rộn ràng, xen chút tò mò về tân sinh viên mới.

Một cô gái cao, tóc vàng hoe, nở nụ cười rạng rỡ nói: “Chào mừng đến học viện! Nghe nói hôm nay còn có buổi thử giọng cho lớp chính khóa, cậu đã chuẩn bị chưa?”

Tinh Vy hơi lo lắng, ánh mắt nhìn về phía sân khấu thử giọng. Cô nhớ lại những năm tháng tự học âm nhạc trong căn phòng nhỏ ở quê nhà, giờ đây đứng trước sân khấu rộng lớn này, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.

Buổi thử giọng bắt đầu. Học sinh lần lượt bước lên sân khấu, biểu diễn theo năng lực của mình. Lạc Tinh Vy cầm cây đàn piano nhỏ, ngón tay run run trên phím. Cô hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu chơi.

Nhưng chỉ vài nốt, dây đàn lỏng khiến âm thanh vang lên lạc tông. Cô cố gắng sửa chữa, nhưng càng sửa càng rối.

“Tạm dừng!” Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang, khiến cả phòng thử giọng im lặng. Tinh Vy quay lại, và không ngạc nhiên khi thấy Triệu Hạo đang đứng đó, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu mọi lỗi lầm của cô.

“Âm thanh không ổn, nhịp điệu lộn xộn. Cần luyện tập nhiều hơn,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng không thể che giấu sự khắt khe.

Lạc Tinh Vy đỏ mặt, cúi đầu. Cô muốn giải thích, muốn bảo rằng đây chỉ là buổi đầu tiên, nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

Khi cô bước xuống sân khấu, Triệu Hạo tiếp tục dõi theo, ánh mắt vừa quan sát vừa có vẻ… không hẳn khắc nghiệt. Cảm giác này khiến Lạc Tinh Vy vừa bối rối vừa tò mò: tại sao một người lạnh lùng đến vậy lại dõi theo mình với ánh mắt như thế?

Buổi chiều, lớp học về lý thuyết âm nhạc diễn ra. Lạc Tinh Vy ngồi gần cửa sổ, ánh nắng chiếu lên mái tóc, đôi tay run run cầm bút. Cô cố gắng tập trung, nhưng trong đầu liên tục lặp lại hình ảnh Triệu Hạo trên sân khấu.

“Cậu làm sao vậy? Ngồi trầm ngâm cả buổi học thế?” Một giọng nói vang lên. Lạc Tinh Vy quay lại, thấy cô bạn cùng phòng mỉm cười, đôi mắt lấp lánh.

“Không… không có gì,” cô lí nhí.

Nhưng giọng nói trong đầu vẫn vang lên: Triệu Hạo… sao cậu lại khiến tim mình đập nhanh đến vậy?

Buổi tối, Lạc Tinh Vy đứng trên ban công phòng ký túc xá, ngắm ánh đèn lung linh của học viện. Không khí yên bình, nhưng tim cô vẫn nhộn nhạo.

“Ngày đầu… khó khăn thật,” cô thì thầm với bản thân, nhìn lên bầu trời đêm. Ánh trăng soi rõ khuôn mặt cô, lặng lẽ nhưng kiên cường.

Cô biết, trước mặt mình là một hành trình dài đầy thử thách, không chỉ về âm nhạc, mà còn về những cảm xúc mới mẻ, những mối quan hệ phức tạp trong học viện. Và hơn hết, một người – Triệu Hạo – đã xuất hiện trong đời cô theo cách không thể nào đoán trước.

Đêm ấy, Lạc Tinh Vy nằm trên giường, tay cầm cây đàn nhỏ, lẩm nhẩm những nốt nhạc. Cô nhắm mắt, cố tưởng tượng buổi biểu diễn của mình sẽ ra sao vào ngày mai. Một cảm giác vừa sợ hãi vừa hứng khởi lan tỏa, khiến tim cô không ngừng rung động.

“Tinh Vy… cậu sẽ ổn thôi. Chỉ cần cố gắng, và đừng sợ hãi,” cô tự nhủ.

Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô biết: ngày đầu tiên chỉ là bước khởi đầu. Một người lạnh lùng, xa cách nhưng đầy sức hút đã xuất hiện, và mọi thứ từ đây sẽ không còn đơn giản nữa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×