ngôi sao của em

Chương 2: Người lạnh lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, học viện âm nhạc Thượng Hải tràn ngập ánh nắng nhẹ, những tia nắng xuyên qua tán cây, chiếu lên lối đi lát gạch đỏ, tạo nên một không gian vừa thơ mộng vừa sang trọng. Lạc Tinh Vy vừa bước ra sân ký túc xá, vẫn còn vương vấn cảm giác lạ lẫm của ngày đầu tiên. Nhưng hôm nay, cô không còn bối rối đến mức run rẩy như hôm qua; thay vào đó là một nỗi hồi hộp xen lẫn tò mò.

Tinh Vy dắt theo cây đàn nhỏ, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Các tân sinh viên khác đang tụ tập, cười nói rộn rã, nhưng có một ánh mắt khiến cô không thể rời đi. Triệu Hạo – vẫn lạnh lùng, vẫn xa cách, vẫn đứng ở góc sân như một bức tượng sống. Cô không hiểu sao tim mình lại đập nhanh mỗi khi nhìn thấy anh, dù chỉ là thoáng qua.

“Tinh Vy, hôm nay cậu sẽ tham gia buổi luyện tập nhóm đầu tiên. Đừng đi trễ,” một cô bạn cùng phòng nhắc, nét mặt pha lẫn lo lắng và hào hứng.

“Ừ… mình sẽ đi ngay,” cô đáp, hít một hơi thật sâu. Cô biết hôm nay sẽ là ngày thử thách đầu tiên cho khả năng âm nhạc và sự dạn dĩ của mình.

Khi đến phòng luyện tập, không khí đã nóng lên từ những cuộc cãi vã nho nhỏ của các nhóm. Ban quản lý đã phân nhóm cho dự án biểu diễn tuần tới, mỗi nhóm gồm 5–6 người. Lạc Tinh Vy được xếp vào nhóm B, trùng với Triệu Hạo.

“Ngồi đây đi, cô tân sinh,” một cô gái cùng nhóm nhắc, nở nụ cười xã giao. Nhưng ánh mắt lại lóe lên sự nghi ngờ: “Hy vọng cô không làm chúng ta thất vọng.”

Lạc Tinh Vy hơi bối rối, nhẹ nhàng gật đầu, rồi vô tình gặp ánh mắt Triệu Hạo. Anh đứng gần bàn nhạc, nhìn từng người một, ánh mắt dường như quét sạch mọi yếu điểm. Khi dừng lại ở cô, ánh mắt ấy vừa nghiêm nghị vừa… khó hiểu, khiến Tinh Vy lúng túng.

Nhóm bắt đầu phân công công việc. Lạc Tinh Vy được giao phần đàn piano nền, trong khi Triệu Hạo chịu trách nhiệm phối hợp nhịp điệu và luyện tập tổng thể. Ban đầu, mọi chuyện khá trôi chảy, nhưng chỉ vài phút sau, những mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện.

“Nhịp điệu của cậu không đồng bộ với trống. Cẩn thận một chút đi,” Triệu Hạo nói, giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén, như mũi dao khẽ cắt vào lòng tự trọng của Lạc Tinh Vy.

“Em… em đang cố rồi mà,” cô lí nhí, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng tim đập nhanh, mặt nóng bừng vì vừa xấu hổ vừa bực.

“Cố không đủ. Nếu muốn tiến bộ, phải chính xác,” anh nhấn mạnh, không một nụ cười, ánh mắt không hề dịu dàng.

Cả nhóm im lặng. Không ai dám nói thêm, chỉ có Tinh Vy cảm nhận rõ sự áp lực đang bủa vây. Cô thầm nhủ: Anh ta… sao lạnh lùng đến vậy? Nhưng sao… mình lại muốn làm tốt để được anh nhìn nhận?

Buổi luyện tập kéo dài suốt hai giờ, với nhiều lần va chạm: Triệu Hạo chỉ ra nhịp điệu sai, cậu bạn trống khó chịu, và cô phải chạy đi chạy lại nhiều lần để phối hợp. Mỗi lần Triệu Hạo nhìn cô, đều khiến Tinh Vy vừa bực vừa… khó tả, một cảm giác vừa ngọt vừa ngược len lỏi trong tim.

Giữa lúc mọi người nghỉ giải lao, Triệu Hạo tiến đến gần cô, giọng thấp:

“Cậu không nên căng thẳng quá. Thực ra, cậu có tiềm năng, chỉ là thiếu kinh nghiệm.”

Tinh Vy hơi ngạc nhiên, mắt mở to: “Anh… Anh đang… khen em sao?”

Triệu Hạo không đáp, chỉ gật nhẹ, rồi quay đi tiếp tục luyện tập. Tinh Vy cảm thấy một luồng ấm áp kỳ lạ lan tỏa trong lòng, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lạnh lùng của anh lại phủ lên, khiến cô vừa muốn chạy đến vừa muốn tránh xa.

Buổi chiều, sau khi luyện tập xong, cả nhóm được phân công tự luyện thêm. Lạc Tinh Vy ngồi một góc, cố tập lại những nốt sai, nhưng tay vẫn run. Cô nhìn ra cửa sổ, thấy ánh nắng chiều phản chiếu trên sân tập, tạo thành những vệt sáng lung linh.

“Cậu vẫn luyện hả?” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Tinh Vy quay lại, thấy Triệu Hạo đứng đó, cầm cây đàn nhỏ.

“Ừ… em muốn cố gắng,” cô trả lời, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết.

Anh bước tới, đặt tay lên phím đàn, chơi vài nốt: âm thanh vừa chuẩn vừa tinh tế. “Nghe này, chỗ này cần nhấn mạnh hơn, chỗ này nhịp điệu phải nhẹ hơn. Thử lại.”

Tinh Vy bắt chước, tay run run, nhưng âm thanh bắt đầu hòa hợp với nhịp điệu. Triệu Hạo đứng cạnh, ánh mắt không rời, từng chi tiết nhỏ đều được anh chỉnh sửa. Cô cảm giác vừa căng thẳng vừa bị hấp dẫn bởi sự chăm sóc kín đáo ấy.

Khi kết thúc, anh rút tay, giọng điềm tĩnh: “Được rồi, cậu có tiến bộ. Đừng để mắc lỗi này lần nữa.”

Tinh Vy đỏ mặt, cúi đầu: “V… vâng, em sẽ cố.”

Khoảnh khắc này, cô nhận ra trái tim mình đang loạn nhịp: vừa bực bội vì anh quá khắt khe, vừa rung động vì sự quan tâm âm thầm.

Tối đến, ký túc xá tràn ngập ánh đèn vàng dịu dàng. Lạc Tinh Vy đứng bên cửa sổ, tay cầm cây đàn nhỏ, ánh mắt xa xăm. Cô nhớ lại buổi luyện tập hôm nay: từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng lời nói của Triệu Hạo đều in sâu trong tâm trí.

Một tiếng cười nhỏ vang lên phía sau: “Tinh Vy, cậu có ổn không? Nhìn mặt hốc hác như muốn khóc ấy.”

“Em… em ổn,” cô mỉm cười, nhưng tim vẫn đập nhanh.

Cô tự nhủ: Ngày đầu tiên đã khó khăn, nhưng hôm nay… còn khó khăn hơn. Anh ta… người lạnh lùng ấy… sao lại khiến trái tim mình rung động đến vậy?

Tinh Vy ngồi xuống, đặt cây đàn lên bàn, bắt đầu tập lại những nốt sai, nhưng lần này, trong lòng có một sự hứng khởi: Mình muốn chứng minh với anh… rằng mình không phải kẻ yếu đuối.

Đêm ấy, trước khi đi ngủ, cô nhắm mắt lại, nghĩ về Triệu Hạo – người lạnh lùng nhưng kỳ lạ, người vừa khiến cô sợ hãi vừa khiến cô khao khát được chú ý.

Ngày đầu tiên đã kết thúc. Nhưng cuộc hành trình ở học viện, cùng với anh… mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×