Lạc Tinh Vy bước vội qua cánh cổng trường, tay nắm chặt chiếc ba lô, tim đập loạn nhịp. Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, cô tham gia buổi casting âm nhạc do trường tổ chức – một cơ hội hiếm hoi để thử sức bản thân. Cả tuần nay, cô luyện tập không ngừng, giọng hát được chăm chút từng nốt, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy hồi hộp và lo lắng.
“Tinh Vy, cẩn thận nhé, đừng vấp chân nữa đó,” cô bạn thân Hạ Linh nhắc nhở khi họ cùng bước vào sân khấu tạm dựng trong hội trường. Nụ cười an ủi của Hạ Linh khiến Tinh Vy cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh. Hội trường hôm nay đông hơn cô tưởng, các học sinh khác cũng đang thử giọng, một số còn trang điểm, ăn mặc chỉnh tề, khiến Tinh Vy cảm thấy mình đơn giản quá mức. Cô khẽ tự nhủ: “Không sao, cứ hát bằng hết khả năng của mình, còn lại để trời định.”
Trong lúc Tinh Vy loay hoay chỉnh lại micro, một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau:
“Cẩn thận một chút đi, kẻo làm hỏng sân khấu.”
Cô quay lại, và tim như ngừng đập. Trước mặt cô là một chàng trai cao ráo, mái tóc đen óng, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại có nét cuốn hút không thể rời. Nguyên Hạo – thần tượng nổi tiếng của trường, nổi tiếng không chỉ vì giọng hát thiên phú mà còn bởi vẻ ngoài hoàn hảo, lạnh lùng, khiến bao trái tim nữ sinh thổn thức.
“Ồ… ừ… c-cảm ơn…” Tinh Vy lắp bắp, cúi đầu. Cô không thể tin mình vừa bị Nguyên Hạo… nhắc nhở.
Chàng trai nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị. “Lần sau đừng để mọi người phải dừng lại vì những lỗi nhỏ như vậy.” Rồi anh quay đi, bỏ lại Tinh Vy đứng trân trân giữa sân khấu, mặt đỏ bừng.
Tinh Vy cảm thấy tim mình vừa đập mạnh vừa loạn nhịp. “Sao mình lại gặp anh ta ngay hôm nay…?” Cô thầm nghĩ, vừa hồi hộp vừa lo sợ.
Hạ Linh nhìn cô cười trêu: “Có vẻ cậu vừa gặp… nam thần của trường rồi đó.”
Tinh Vy quay sang bạn, gượng cười, nhưng trong lòng vẫn dậy sóng. Nam thần? Không, không phải lúc này đâu, Tinh Vy… tập trung vào việc hát đã!
Buổi thử giọng bắt đầu, và Tinh Vy bước lên sân khấu. Cô hít một hơi thật sâu, cố xua tan mọi lo lắng. Khi nhạc bắt đầu vang lên, giọng cô trong trẻo, mềm mại, nhưng cũng đầy cảm xúc, khiến không khí trong hội trường trở nên lắng đọng. Cô quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ còn âm nhạc và trái tim mình.
Khi kết thúc bài hát, cô nhận được tràng vỗ tay khẽ khàng từ các bạn cùng lớp, nhưng ánh mắt của Nguyên Hạo khiến cô khó thở. Anh đứng đó, nhìn cô từ đầu đến chân, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không cười, không nói lời nào.
Tinh Vy quay xuống, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hụt hẫng. Cô tự hỏi liệu anh có đánh giá mình? Hay chỉ là… vô tâm?
Sau khi các thí sinh khác trình diễn xong, buổi casting kết thúc. Tinh Vy bước ra ngoài, lòng trĩu nặng những cảm xúc lẫn lộn. Chưa kịp thở, cô lại thấy Nguyên Hạo đi tới, tay cầm một tờ giấy.
“Cô… Lạc Tinh Vy, phải không?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng rõ ràng.
Tinh Vy khẽ gật đầu, tim đập loạn nhịp. “Dạ… vâng.”
Nguyên Hạo đưa tờ giấy cho cô. “Đây là ghi chú về phần trình diễn của cô. Xem kỹ, có một số lỗi cần khắc phục.”
Tinh Vy nhận giấy, trong lòng vừa vui vừa… xấu hổ. Vui vì anh quan tâm đến phần trình diễn của cô, xấu hổ vì anh… lạnh lùng quá mức.
Trên đường về, Tinh Vy không ngừng nghĩ về anh. “Nguyên Hạo… sao anh vừa khó gần vừa khiến mình nhớ mãi…”
Ngày hôm sau, trường thông báo: Lạc Tinh Vy sẽ là một trong những thí sinh chính để tham gia cuộc thi âm nhạc của thành phố, và sẽ phải hợp tác với Nguyên Hạo để luyện tập trước buổi biểu diễn.
Tinh Vy vừa vui mừng vừa run rẩy. Hợp tác với Nguyên Hạo… nghĩ tới điều đó thôi cũng khiến cô căng thẳng. Cô biết, đây là cơ hội lớn, nhưng cũng là thử thách không nhỏ.
Khi cô bước vào phòng luyện tập, Nguyên Hạo đã đứng đó, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh.
“Chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ luyện tập song ca,” anh nói ngắn gọn.
Tinh Vy gật đầu, giọng run run. “Dạ… vâng.”
Trong những phút giây đầu tiên luyện tập, mọi thứ đều căng thẳng. Nguyên Hạo nghiêm túc, từng chi tiết nhỏ đều được anh chỉnh sửa, khiến Tinh Vy cảm thấy vừa áp lực vừa… tò mò. Tại sao một người lạnh lùng như vậy lại nghiêm túc đến vậy với cô?
Nhưng rồi, giữa những phút giây căng thẳng, có những khoảnh khắc nhỏ khiến trái tim Tinh Vy lạc nhịp: khi anh nhẹ nhàng chỉnh tư thế, khi anh nhíu mày vì lo cô bị chấn thương. Mỗi hành động đều khiến cô vừa bối rối vừa rung động.
Buổi luyện tập kết thúc, Tinh Vy thở phào, mồ hôi nhễ nhại. Nguyên Hạo quay lại, gật đầu. “Không tệ. Cố gắng giữ nhịp này cho buổi biểu diễn.”
Tinh Vy nhìn anh, tim đập nhanh. “Không tệ… sao anh có thể vừa nghiêm khắc vừa khiến mình… nhớ mãi như thế này?”
Khi cô bước ra khỏi phòng luyện tập, Hạ Linh đợi sẵn ngoài cửa. “Sao rồi? Khó khăn không?”
Tinh Vy cười mệt mỏi, nhưng trong mắt ánh lên niềm vui: “Khó, nhưng… thú vị.”
Hạ Linh nháy mắt: “Thì thấy chưa, cậu vừa gặp… định mệnh của mình rồi đó.”
Tinh Vy đỏ mặt, nhưng không phủ nhận. Cô biết, kể từ hôm nay, cuộc sống của cô sẽ thay đổi. Một hành trình âm nhạc, một câu chuyện tình cảm… và một người đặc biệt – Nguyên Hạo – đang bước vào đời cô.
Và chính trong khoảnh khắc ấy, Tinh Vy cảm nhận được một điều chắc chắn: đây sẽ là một mùa hè khó quên, nơi giấc mơ và tình cảm của cô cùng nhau nảy nở.