Ngày hôm sau, Lạc Tinh Vy đến trường với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết rằng hôm nay, buổi luyện tập song ca với Nguyên Hạo sẽ chính thức bắt đầu. Trong lòng, cô vừa háo hức vừa hồi hộp, nhưng không dám thừa nhận điều đó ngay cả với bản thân.
Hạ Linh đi cùng cô, tỏ ra cực kỳ phấn khích: “Cậu đã sẵn sàng chưa? Hãy tỏ ra tự tin lên, lần này là cơ hội của cậu đấy!”
Tinh Vy gật đầu, nhưng lòng vẫn bồn chồn. “Tự tin… tự tin… nhưng sao tim mình cứ đập nhanh thế này nhỉ?”
Khi đến phòng luyện tập, Tinh Vy nhìn thấy Nguyên Hạo đã đứng đó, tay cầm bản nhạc, ánh mắt vẫn lạnh lùng. Anh không nói gì, chỉ quan sát cô từ đầu đến chân.
“Ngồi vào vị trí đi, bắt đầu luyện tập.” Giọng anh vẫn trầm nhưng dứt khoát.
Tinh Vy hít một hơi sâu, bước lên sân khấu nhỏ. Cô cảm thấy áp lực khi Nguyên Hạo đứng gần, từng động tác, từng cử chỉ của anh đều khiến cô bối rối.
Anh mở bản nhạc, giọng trầm trầm: “Hãy hát lần đầu tiên, để tôi nghe xem khả năng của cô đến đâu.”
Tinh Vy gật đầu, cố gắng tập trung. Cô hạ giọng, nhắm mắt và bắt đầu hát. Giọng cô trong trẻo, nhưng sự căng thẳng khiến một vài nốt trượt nhẹ.
Nguyên Hạo nhíu mày, bước tới gần. “Nốt đó không ổn. Lặp lại đi, nhưng phải chú ý nhịp và cảm xúc.”
Tinh Vy đỏ mặt, cúi đầu. “Dạ…” Cô hát lại, nhưng cảm giác áp lực từ anh khiến giọng cô run run.
Sau vài lần chỉnh sửa, cô bắt đầu quen dần nhịp điệu. Nhưng trong lúc cô tập trung, vô tình làm rơi tờ nhạc. Nguyên Hạo nhanh chóng cúi xuống nhặt giúp, nhưng khi đưa lại, anh lạnh lùng nói:
“Cẩn thận một chút đi. Nếu cứ bất cẩn thế này, sẽ ảnh hưởng đến cả màn trình diễn.”
Tinh Vy chớp mắt, vừa xấu hổ vừa bối rối. Cô cảm thấy tim mình đập mạnh. “Tại sao anh ta vừa nghiêm khắc vừa… khiến mình hồi hộp như vậy?”
Sau buổi luyện tập, Tinh Vy bước ra sân trường, Hạ Linh chạy tới: “Cậu ổn chứ? Anh Nguyên Hạo nghiêm khắc quá nhỉ?”
Tinh Vy cười mệt mỏi: “Ừ… nghiêm khắc… nhưng không tệ, chỉ là… làm mình căng thẳng quá mức thôi.”
Hạ Linh cười trêu: “Thấy chưa, cậu vừa gặp ‘nam thần’ của trường mà còn không nhận ra.”
Tinh Vy đỏ mặt, lảng đi: “Đừng nói nữa…”
Ngày tiếp theo, cô gặp lại Nguyên Hạo trong buổi luyện tập thứ hai. Anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng có phần chú ý hơn đến cách Tinh Vy hát.
“Lần này, thử nhấn nhá ở câu này, đừng chỉ hát theo nhịp,” anh hướng dẫn, vừa chỉ vào bản nhạc, vừa nhíu mày.
Tinh Vy gật đầu, tập trung tối đa. Cô cảm nhận được sự chăm chút tỉ mỉ của anh, nhưng đồng thời cảm thấy áp lực nặng nề.
Khi cô lỡ một nốt, Nguyên Hạo không nhịn nổi, đưa tay chỉ vào: “Lại nữa? Cô không học kỹ à?”
Tinh Vy đỏ mặt, giật mình: “D-dạ… em sẽ chú ý.” Cô thấy vừa xấu hổ vừa khó chịu một chút.
Sau buổi luyện tập, Tinh Vy ngồi một mình trên bậc thang sân trường, tay ôm đầu gối, tâm trạng rối bời. Hạ Linh đi tới, đặt tay lên vai cô: “Cậu ổn không? Nhìn cậu căng thẳng quá.”
Tinh Vy thở dài: “Anh ấy nghiêm khắc quá, Hạ Linh à… mình không biết có thể làm được không.”
Hạ Linh cười: “Đừng lo, cậu giỏi mà. Anh Nguyên Hạo cũng chỉ muốn giúp cậu thôi, dù cách của anh ấy hơi… đáng sợ.”
Tinh Vy mỉm cười gượng, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn: “Mình có thể hợp tác với anh ấy không? Anh ấy quá… khác biệt so với mọi người.”
Ngày hôm sau, khi Tinh Vy đang tập luyện một mình, Nguyên Hạo bước tới, tay cầm một cốc nước. “Uống đi, đừng để khô cổ.”
Tinh Vy hơi ngạc nhiên, nhận cốc nước: “C-cảm ơn…”
Nguyên Hạo không nói gì, chỉ quan sát cô luyện tập. Cô cảm thấy vừa ấm áp vừa bối rối. Những hành động nhỏ của anh, dù lạnh lùng, vẫn khiến cô không thể rời mắt.
Trong lúc luyện tập, một sự cố nhỏ xảy ra. Tinh Vy vấp chân, suýt ngã. Nguyên Hạo ngay lập tức đưa tay giữ cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại lộ nét lo lắng.
“Cẩn thận hơn đi,” anh nhắc nhở, giọng trầm thấp.
Tinh Vy nhìn anh, tim đập nhanh. “Tại sao anh ấy lại… quan tâm mình như vậy?”
Những ngày tiếp theo, việc luyện tập song ca trở nên quen thuộc, nhưng không dễ dàng. Mỗi buổi tập đều là sự kết hợp giữa căng thẳng và những khoảnh khắc ngọt ngào khó tả. Nguyên Hạo vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng dần lộ ra những hành động quan tâm nhỏ: chỉnh tóc khi cô vướng, nhắc nhở khi cô quên lời, hay nhìn cô tập trung với ánh mắt dịu dàng mà hiếm khi ai thấy.
Tinh Vy cảm thấy trái tim mình rung động, nhưng cô không dám thừa nhận. Cô tự nhủ: “Đừng để tình cảm chi phối, cứ tập trung vào âm nhạc đã… nhưng… sao khó quá thế này?”
Một buổi chiều, khi luyện tập xong, Nguyên Hạo đứng nhìn cô về phía cánh cửa phòng tập, giọng trầm: “Cô tiến bộ nhanh, nhưng còn nhiều điều phải cải thiện. Không nên chủ quan.”
Tinh Vy cười mệt mỏi: “Vâng… em biết rồi.”
Nguyên Hạo quay đi, nhưng trước khi rời phòng, anh nhíu mày nhìn cô: “Cố gắng duy trì tinh thần này trong buổi biểu diễn, hiểu chưa?”
Tinh Vy gật đầu, tim đập mạnh. Khi cánh cửa khép lại, cô thở dài, vừa mệt vừa… háo hức. “Nguyên Hạo… sao anh vừa nghiêm khắc vừa khiến mình không thể quên được?”
Kể từ đó, mỗi ngày luyện tập đều là một thử thách. Nhưng đồng thời, Tinh Vy cảm nhận được rằng, trong lòng cô, một điều gì đó đang dần thay đổi. Một cảm xúc khó gọi tên, vừa bối rối vừa ngọt ngào, bắt đầu nảy nở, len lỏi vào từng khoảnh khắc cô đứng cạnh Nguyên Hạo.
Và chính trong những ngày đầu đầy căng thẳng này, mối quan hệ giữa Lạc Tinh Vy và Nguyên Hạo bắt đầu hình thành – từ xung đột, từ những hiểu lầm, nhưng đồng thời cũng từ những khoảnh khắc nhỏ bé, lặng lẽ mà đáng nhớ.
Tinh Vy biết, cuộc hành trình âm nhạc này sẽ không dễ dàng. Nhưng hơn hết, cô cảm thấy háo hức, vì mỗi ngày bên cạnh Nguyên Hạo, dù chỉ là luyện tập, đều khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ.
Buổi luyện tập kết thúc, ánh hoàng hôn rọi qua khung cửa kính, chiếu lên gương mặt cô, ánh mắt lấp lánh, vừa háo hức vừa lo lắng cho những ngày sắp tới. Và cô biết, một mùa hè đầy âm nhạc, đầy cảm xúc và… đầy định mệnh đang chờ đón cô phía trước.