ngôi sao trong tim em

Chương 7: Buổi biểu diễn thử thách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, trường trung học Thành Đô rộn ràng hơn thường lệ. Tin tức về buổi biểu diễn thử thách của các thí sinh trong đội âm nhạc đã lan rộng khắp trường. Học sinh từ nhiều lớp tụ tập tại hội trường, háo hức theo dõi những màn trình diễn, và tất nhiên, ánh mắt tò mò đều hướng về Lạc Tinh Vy và Nguyên Hạo – bộ đôi song ca mới nổi.

Tinh Vy bước vào lớp, Hạ Linh chạy tới:

“Tinh Vy, hôm nay chắc chắn là ngày quan trọng rồi! Cậu đã sẵn sàng chưa?”

Tinh Vy hít một hơi thật sâu, cố kìm nén tim đập nhanh: “Ừ… mình… sẽ cố hết sức.”

Cả buổi sáng, cô cố gắng luyện tập lại trong đầu từng câu hát, từng nhịp điệu. Trái tim cô vừa hồi hộp vừa háo hức. Mỗi lần nghĩ đến Nguyên Hạo, tim cô lại nhảy loạn nhịp. “Anh ấy sẽ nhìn mình thế nào hôm nay… liệu mình có làm tốt không…”

Khi đến hội trường, không khí đã căng thẳng đến mức dường như từng tiếng xì xào, từng ánh mắt đều khiến Tinh Vy cảm thấy áp lực. Nguyên Hạo đứng bên cánh gà, tay cầm bản nhạc, ánh mắt sắc bén nhưng nghiêm túc.

“Chuẩn bị đi,” giọng anh trầm nhưng không lạnh lùng như trước. “Hôm nay là buổi biểu diễn thử thách, mọi chi tiết đều quan trọng.”

Tinh Vy gật đầu, cố kìm nén sự hồi hộp. Cô biết, đây không chỉ là một buổi biểu diễn, mà còn là cơ hội để chứng minh năng lực của mình, cũng là để làm Nguyên Hạo tin tưởng.

Khi ánh đèn hội trường bật lên, họ bước ra sân khấu. Trái tim Tinh Vy đập mạnh đến mức cô cảm thấy mỗi nhịp tim vang như tiếng trống trong tai. Nguyên Hạo đứng bên cạnh, ánh mắt quan sát cô, nhưng không nói gì.

Nhạc vang lên, giọng họ hòa quyện, thanh âm trong trẻo nhưng giàu cảm xúc. Tinh Vy cảm nhận được nhịp tim của mình và của Nguyên Hạo như hòa làm một. Cô cố tập trung vào từng nốt, từng nhịp, nhưng đồng thời, ánh mắt anh cứ chạm vào cô, khiến cô đỏ mặt và tim loạn nhịp.

Giữa phần cao trào, Tinh Vy bất ngờ hụt nhịp. Nguyên Hạo lập tức đưa tay hỗ trợ, ánh mắt nghiêm túc nhưng lộ chút lo lắng hiếm hoi.

“Chú ý nhịp này,” anh nhắc, giọng trầm nhưng dịu.

Tinh Vy cảm thấy tim mình rung động mạnh hơn bất cứ lần nào trước đó. Cô cố tập trung, nhưng không thể phủ nhận cảm giác xao xuyến khi ánh mắt Nguyên Hạo chạm vào cô.

Khi kết thúc đoạn cao trào, cả hội trường vang lên tràng pháo tay. Học sinh xung quanh thì thầm: “Nhìn kìa, họ phối hợp ăn ý quá!”

Tinh Vy mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn: “Anh ấy… anh có thấy mình lo lắng không… hay chỉ tập trung vào nhạc thôi?”

Sau buổi biểu diễn, Nguyên Hạo dẫn Tinh Vy ra phía sau sân khấu. Anh đưa bản nhạc cho cô, ánh mắt nhìn thẳng:

“Cô làm tốt. Nhưng hôm nay cũng lộ ra một vài chi tiết chưa ổn. Cần luyện tập thêm để buổi biểu diễn chính thức không mắc lỗi.”

Tinh Vy gật đầu, tim đập mạnh: “Dạ… em hiểu rồi…”

Khoảnh khắc ấy, họ đứng gần nhau, không nói gì thêm. Tinh Vy cảm nhận được nhịp tim mình và cảm xúc của anh, nhưng vẫn chưa dám thổ lộ. Mọi thứ dường như được nói bằng ánh mắt và sự quan tâm nhỏ bé.

Chiều hôm đó, khi trở về phòng luyện tập, Tinh Vy phát hiện một nhóm học sinh đang tụ tập trước cửa, bàn tán về buổi biểu diễn. Một trong số họ cười nhạo:

“Nhìn kìa, Tinh Vy và Nguyên Hạo… chắc chắn có tình cảm rồi!”

Tinh Vy đỏ mặt, cố né ánh mắt tò mò. Hạ Linh chạy tới, cười:

“Tinh Vy, cậu thật ngốc. Anh ấy quan tâm cậu mà, nhìn ánh mắt cậu là biết rồi.”

Tinh Vy lắc đầu, vừa mỉm cười vừa xấu hổ: “Đừng nói nữa…”

Nhưng trong lòng cô biết rằng, cảm xúc của mình dành cho Nguyên Hạo đã vượt ra khỏi tình bạn bình thường. Mỗi lần đứng cạnh anh, tim cô lại nhảy loạn nhịp, và cô nhận ra mình không thể phủ nhận điều đó nữa.

Ngày hôm sau, buổi luyện tập song ca tiếp tục. Nguyên Hạo đứng sát bên, hướng dẫn từng chi tiết nhỏ nhất, từ nhịp điệu đến cách nhấn nhá cảm xúc.

Khi họ kết thúc đoạn cao trào, ánh mắt chạm nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả hai đều cảm nhận được sự rung động lặng lẽ. Không lời nào được nói ra, nhưng trái tim cả hai đều hiểu.

Nguyên Hạo thở dài, nhìn bản nhạc: “Ngày mai thử biểu diễn trước vài học sinh khác. Cô cần duy trì phong độ này.”

Tinh Vy gật đầu, tim đập mạnh: “Khoảnh khắc này… thật sự… khiến mình nhớ mãi…”

Những ngày tiếp theo, việc luyện tập song ca trở thành thói quen. Mỗi buổi, Nguyên Hạo nghiêm khắc nhưng vẫn để lộ những hành động quan tâm nhỏ: chỉnh tóc khi cô vướng, nhắc nhở khi quên lời, hay ánh mắt dịu dàng khi cô tập trung.

Tinh Vy cảm thấy trái tim mình rung động, nhưng cô vẫn chưa dám thừa nhận. Cô tự nhủ: “Đừng để tình cảm chi phối, cứ tập trung vào âm nhạc… nhưng sao khó quá…”

Một buổi tối, khi luyện tập xong, Tinh Vy ngồi trên bậc thang sân trường, tay ôm bản nhạc, ánh trăng chiếu xuống mặt. Cô nhớ lại những khoảnh khắc Nguyên Hạo quan tâm đến mình, dù nhỏ nhưng đủ để cô cảm thấy ấm áp.

Tinh Vy thở dài, mắt lấp lánh nước: “Mình… mình thích anh ấy… nhưng sao lại khó thổ lộ thế này?”

Ngày hôm sau, buổi luyện tập tiếp tục. Lần này, cả hai quyết định phối hợp phần cao trào khó nhất. Nguyên Hạo đứng sát bên, chỉ dẫn chi tiết từng nhịp, từng nốt.

“Nhớ tập trung vào cảm xúc, không chỉ là nhịp và cao độ,” anh nhắc.

Tinh Vy gật đầu, cố hết sức. Khi họ kết thúc đoạn cao trào, ánh mắt chạm nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả hai đều cảm nhận được sự rung động lặng lẽ. Không lời nào được nói ra, nhưng trái tim cả hai đều hiểu.

Nguyên Hạo thở dài, nhìn bản nhạc: “Ngày mai thử biểu diễn trước vài học sinh khác. Cô cần duy trì phong độ này.”

Tinh Vy gật đầu, tim đập mạnh: “Khoảnh khắc này… thật sự… khiến mình nhớ mãi…”

Buổi luyện tập kết thúc, ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt hai người. Tinh Vy ngồi đó, tay ôm bản nhạc, ánh mắt lấp lánh. Cô biết rằng, một mùa hè âm nhạc và cảm xúc đang chờ đón cô, cùng người đặc biệt – Nguyên Hạo.

Những khoảnh khắc không nói thành lời, những ánh mắt và hành động nhỏ bé nhưng chân thành, dần dần kéo hai trái tim đến gần nhau hơn. Và Tinh Vy hiểu rằng, đây mới chỉ là khởi đầu – khởi đầu cho một hành trình âm nhạc, tình cảm và những thử thách không thể đoán trước.

Cô thở dài, mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm: “Mình sẽ không bỏ cuộc… dù có khó khăn hay hiểu lầm… dù tim mình rung động vì anh ấy…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×