ngôi sao trong tim em

Chương 6: Khoảnh khắc không nói thành lời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lạc Tinh Vy bước vào lớp với tâm trạng vừa háo hức vừa bối rối. Ngay cả khi Hạ Linh nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch:

“Tinh Vy, cậu còn đỏ mặt nữa không? Nhìn cậu như vừa gặp… định mệnh ấy!”

Tinh Vy cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đừng nói nữa… mình chỉ muốn tập trung vào học thôi.”

Nhưng trái tim cô vẫn loạn nhịp. Những ngày luyện tập song ca bên Nguyên Hạo khiến cô vừa áp lực vừa rung động. Cô nhận ra rằng, dù ban đầu hợp tác là “bất đắc dĩ”, giờ đây, mỗi khoảnh khắc đứng cạnh anh đều khiến tim cô nhảy loạn.

Buổi luyện tập hôm nay diễn ra trong phòng âm nhạc rộng rãi, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ tạo thành những tia sáng lung linh trên sàn gỗ. Nguyên Hạo đã đứng sẵn, tay cầm bản nhạc, ánh mắt sắc bén nhưng có phần dịu hơn mọi khi.

“Bắt đầu phần cao trào,” anh ra lệnh. Giọng trầm nhưng không lạnh như trước, mà mang một sắc thái nghiêm túc hòa cùng chút quan tâm.

Tinh Vy gật đầu, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén tim đập mạnh. Khi nhạc vang lên, giọng cô trong trẻo, phối hợp nhịp nhàng với Nguyên Hạo.

Điều bất ngờ là, giữa phần song ca, một nốt cao khó vang lên, Tinh Vy lỡ hụt một nhịp. Nguyên Hạo lập tức đưa tay hỗ trợ, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

“Chú ý nhịp này,” anh nhắc, giọng trầm nhưng dịu.

Tinh Vy đỏ mặt, nhưng không ngờ rằng khoảnh khắc ấy lại khiến trái tim cô rung động mạnh hơn bất cứ lần nào. Cô lặng lẽ cố tập trung, nhưng từng động tác, từng ánh mắt của Nguyên Hạo dường như chạm vào trái tim cô, làm cô không thể thở bình thường.

Buổi luyện tập kéo dài gần hai tiếng, nhưng dường như không ai nhận ra thời gian trôi. Mỗi lần Nguyên Hạo chỉnh nhịp cho cô, ánh mắt dịu dàng trong khoảnh khắc ngắn ngủi khiến Tinh Vy cảm thấy ngập tràn cảm xúc.

Sau khi kết thúc bài hát, cả hai ngồi xuống bậc thang bên cửa sổ, thở dốc vì mệt. Nguyên Hạo vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt ánh lên nét lo lắng hiếm hoi.

“Cô tiến bộ nhanh,” anh thốt ra, giọng trầm nhưng nhẹ hơn mọi khi. “Nhưng vẫn còn vài chi tiết chưa ổn. Cần luyện tập thêm.”

Tinh Vy mỉm cười gượng, nhưng ánh mắt cô không rời khỏi anh. “Vâng… em hiểu rồi.”

Họ ngồi im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nhạc nhẹ từ loa phòng tập. Trong khoảnh khắc ấy, Tinh Vy nhận ra rằng có những cảm xúc không cần lời nói, chỉ cần ánh mắt và sự quan tâm nhỏ cũng đủ để tim rung động.

Ngày hôm sau, khi Tinh Vy vừa đến phòng tập, cô bất ngờ nhìn thấy Nguyên Hạo đang đứng phía cửa, tay cầm bản nhạc. Anh không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn cô.

“Bắt đầu phần hợp âm mới,” anh nói, giọng trầm nhưng có vẻ dịu hơn mọi khi.

Tinh Vy gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Khi họ phối hợp hát, từng nốt nhạc như dệt thành một câu chuyện, kết nối giữa hai trái tim.

Giữa phần luyện tập, Nguyên Hạo bất ngờ nắm tay cô để chỉnh tư thế, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng lại ẩn chứa một sự dịu dàng khó tả. Tinh Vy đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

“Anh… anh đang… quan tâm mình thật sao?” cô thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra.

Khi luyện tập xong, Nguyên Hạo đặt bản nhạc xuống, nhíu mày:

“Cô tiến bộ rõ rệt. Nhưng lần sau, đừng để ai làm cô xao nhãng. Học sinh khác cũng sẽ bàn tán, nhưng điều quan trọng là cô và tôi phải hoàn hảo trên sân khấu.”

Tinh Vy gật đầu, ánh mắt ngập tràn cảm xúc nhưng vẫn e thẹn: “Dạ… em sẽ cố gắng.”

Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi quay đi mà không nói thêm. Tinh Vy thở phào, nhưng tim vẫn đập mạnh. Khoảnh khắc không lời ấy khiến cô cảm thấy một cảm giác vừa ngọt ngào vừa bối rối.

Buổi chiều hôm đó, trong sân trường, một nhóm học sinh đang tụ tập bàn tán về việc Tinh Vy và Nguyên Hạo tập song ca. Một trong số họ cười nhạo:

“Nhìn kìa, Tinh Vy đỏ mặt khi đứng cạnh Nguyên Hạo. Chắc chắn có cảm xúc rồi!”

Tinh Vy đỏ mặt, cố tránh ánh mắt tò mò của họ, nhưng trong lòng vừa xấu hổ vừa bối rối. Cô tự nhủ: “Anh ấy… có biết không… mình không cố ý…”

Hạ Linh chạy tới, cười tinh nghịch: “Tinh Vy, cậu thật ngốc. Anh ấy quan tâm cậu mà, nhìn ánh mắt cậu là biết rồi.”

Tinh Vy lắc đầu, vừa mỉm cười vừa xấu hổ: “Đừng nói nữa…”

Tối hôm đó, Tinh Vy ngồi trong phòng, ánh đèn vàng hắt lên bản nhạc, nhớ lại những khoảnh khắc luyện tập cùng Nguyên Hạo. Cô nhận ra rằng cảm xúc của mình đã vượt ra ngoài ranh giới bạn học, nhưng vẫn chưa dám thừa nhận.

“Mình… mình thích anh ấy… nhưng sao lại khó thổ lộ thế này?” Cô thở dài, mắt lấp lánh nước.

Cô nhớ lại lần Nguyên Hạo nắm tay mình để chỉnh tư thế, lần anh quan tâm khi cô hụt nhịp, và cả ánh mắt dịu dàng hiếm hoi anh dành cho cô. Những khoảnh khắc ấy dù ngắn ngủi, nhưng khiến trái tim cô rung động mãnh liệt.

Tinh Vy biết rằng, cảm xúc này không thể giấu mãi. Nhưng làm sao để thổ lộ khi mỗi lần gần anh, cô lại bối rối và tim đập loạn nhịp?

Ngày hôm sau, buổi luyện tập tiếp tục. Lần này, cả hai quyết định phối hợp phần cao trào khó nhất. Nguyên Hạo đứng sát bên, chỉ dẫn chi tiết từng nhịp, từng nốt.

“Nhớ tập trung vào cảm xúc, không chỉ là nhịp và cao độ,” anh nói.

Tinh Vy gật đầu, cố hết sức. Khi họ kết thúc đoạn cao trào, ánh mắt chạm nhau, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả hai đều cảm nhận được sự rung động lặng lẽ. Không lời nào được nói ra, nhưng trái tim cả hai đều hiểu.

Nguyên Hạo thở dài, nhìn bản nhạc: “Ngày mai thử biểu diễn trước vài học sinh khác. Cô cần duy trì phong độ này.”

Tinh Vy gật đầu, tim đập mạnh: “Khoảnh khắc này… thật sự… khiến mình nhớ mãi…”

Buổi luyện tập kết thúc, ánh hoàng hôn rọi qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt hai người. Tinh Vy ngồi đó, tay ôm bản nhạc, ánh mắt lấp lánh. Cô biết rằng, một mùa hè âm nhạc và cảm xúc đang chờ đón cô, cùng người đặc biệt – Nguyên Hạo.

Những khoảnh khắc không nói thành lời, những ánh mắt và hành động nhỏ bé nhưng chân thành, dần dần kéo hai trái tim đến gần nhau hơn. Và Tinh Vy hiểu rằng, đây mới chỉ là khởi đầu – khởi đầu cho một hành trình âm nhạc, tình cảm và những thử thách không thể đoán trước.

Cô thở dài, mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm: “Mình sẽ không bỏ cuộc… dù có khó khăn hay hiểu lầm… dù tim mình rung động vì anh ấy…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×