Bình minh rọi xuống vùng rừng Nareth, nơi chỉ vài ngày trước còn là tâm điểm của hỗn loạn. Mặt đất vẫn cháy âm ỉ, những cây cổ thụ hóa thành tro, và không khí còn nặng mùi lưu huỳnh. Nhưng trên bầu trời, mây đã tan. Ánh nắng đầu tiên sau cơn tận diệt chiếu lên khuôn mặt Lyra — đôi mắt cô phản chiếu sắc bạc nhạt như ánh trăng tàn.
Cô ngồi im, lặng nghe thế giới thở lại. Tiếng chim yếu ớt, tiếng gió len qua tàn cây, tiếng nước rỉ rả trong những hốc đá.
Sự sống, dù mỏng manh, vẫn luôn tìm cách trở về.
“Lyra,” giọng Mira vang lên khàn đặc, “chúng ta cần rời khỏi đây trước khi năng lượng còn sót lại của vết nứt lan ra.”
Lyra gật nhẹ. Đôi chân cô vẫn run, sức mạnh trong cơ thể gần như cạn kiệt. Arlen dìu cô dậy, ánh mắt anh không giấu được lo lắng. Corven đi trước, thanh kiếm vấy tro, ánh thép đã xỉn nhưng vẫn chắc nịch trong tay.
Ba người và cô lặng lẽ băng qua khu rừng đen. Họ không nói gì. Chỉ khi mặt trời đã lên cao, Arlen mới khẽ hỏi:
“Cô còn cảm thấy hắn… trong người không?”
Lyra chạm tay lên ngực — nơi từng có chuỗi ngọc rồng. “Có. Nhưng hắn ngủ yên. Giống như một giấc mơ bị giam trong bóng tối.”
“Và nếu hắn thức dậy?”
Lyra nhìn xa xăm. “Thì ta sẽ là người đánh bại hắn lần nữa.”
Ba ngày sau, họ trở lại vùng biên. Làng Karven giờ đây yên tĩnh lạ thường. Người dân khi thấy họ, lập tức đổ ra đường. Có người reo mừng, có người quỳ xuống, có cả những tiếng khóc. Từ xa, lũ trẻ chạy đến ôm lấy Lyra, đôi mắt chúng sáng long lanh:
“Cô Lyra! Bầu trời không còn xanh lục nữa!”
“Cô đã cứu chúng cháu phải không?”
Lyra cúi xuống, khẽ xoa đầu chúng, mỉm cười dịu dàng. “Không phải ta đâu, là chính các cháu đấy. Bởi vì các cháu vẫn tin vào bình minh.”
Câu nói ấy lan ra, và ngôi làng nhỏ lại bật tiếng cười. Nhưng phía sau những niềm vui ấy, vẫn có điều gì đó lẩn khuất. Mira là người đầu tiên nhận ra.
Trong căn nhà cũ của lão rèn Karven, Mira kéo tay Lyra ra góc kín. “Cô có để ý không? Những người trong làng… có thứ gì đó lạ lắm.”
“Lạ?”
“Phải. Khi tôi chữa vết thương cho họ, tôi thấy trên da họ có vệt sáng mờ — giống như vảy rồng, chỉ thoáng qua trong ánh lửa.”
Lyra sững người. Cô nhớ lại cảnh cuối cùng trong vùng vết nứt — khi ánh sáng bạc và xanh hòa vào nhau, tan vào gió. Có thể… một phần năng lượng rồng đã lan ra khắp thế giới.
“Có lẽ… máu rồng không biến mất,” cô thì thầm, “nó chỉ tìm vật chủ mới.”
Chiều hôm đó, gió đổi hướng. Arlen từ bên ngoài chạy vào, mặt anh tái nhợt.
“Có chuyện rồi. Ở làng phía nam, người ta nói có một cậu bé mọc vảy bạc trên tay. Và khi cậu bị thương, vết thương tự lành.”
Không khí trong phòng trầm xuống. Mira lắc đầu: “Nếu chuyện đó lan rộng, học viện sẽ can thiệp. Họ sẽ xem tất cả những ai mang dấu hiệu là dị thể.”
Lyra nhắm mắt. Hình ảnh mẹ cô lại hiện ra — người phụ nữ ấy từng nói: “Máu rồng là món quà, nhưng cũng là lời nguyền. Ai mang nó sẽ phải chọn cách dùng nó.”
Cô mở mắt, giọng kiên định: “Nếu học viện đến, ta phải đi trước. Phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra trước khi họ biến mọi người thành vật thí nghiệm.”
Đêm đó, họ rời làng. Trăng treo lơ lửng, ánh sáng bạc phủ mờ con đường đá. Lyra quay đầu nhìn lại — Karven vẫn bình yên, những mái nhà nhỏ vẫn sáng đèn. Nhưng trong lòng cô, nỗi bất an dâng cao.
Trên tay phải, nơi vảy rồng từng hiện, giờ lại phát sáng mờ nhạt. Không đau, chỉ ấm. Nhưng cô biết — đó là dấu hiệu của sự thức tỉnh lần nữa.
“Serath,” cô thì thầm, “ngươi thật sự đã ngủ yên chưa?”
Họ đi về hướng đông, đến thành phố Eryndor – trung tâm của học viện ma pháp cổ. Từ xa, tường thành cao sừng sững, những tháp canh bằng đá đen nhọn như mũi giáo. Eryndor từng là nơi Lyra được nuôi dưỡng và học cách kiểm soát năng lượng trong mình. Cũng là nơi từng giam giữ Serath.
“Cô chắc chứ?” – Arlen hỏi, khi họ đứng trước cổng. “Nếu vào đây, họ sẽ biết ngay cô đã phá bỏ phong ấn.”
Lyra đáp: “Ta không thể trốn mãi. Nếu máu rồng đang lan ra, ta cần biết vì sao.”
Trong đại sảnh của học viện, họ gặp người đứng đầu mới – Giám hộ Elden, một lão nhân có đôi mắt màu hổ phách sáng như lửa.
“Lyra…” – giọng ông ta khàn trầm – “Ta tưởng cô đã chết.”
“Thưa ngài, Serath đã bị phong ấn lại. Nhưng năng lượng từ vết nứt đã lan ra. Con người đang mang trong mình vết tích của Long Tộc.”
Elden nhìn cô rất lâu, rồi cười khẽ: “Cô nghĩ ta không biết sao? Chính ta đã cảm nhận được. Và đó là lý do ta gọi họ trở lại. Thế giới đang thay đổi, Lyra. Huyết ấn của cô chỉ là khởi đầu.”
Lyra cau mày: “Ngài biết điều này từ trước?”
“Phải. Máu rồng không bao giờ bị tiêu diệt. Nó chỉ chọn vật chủ mới. Và giờ, cả thế giới này đang trở thành vùng đất lai giữa người và rồng. Nhưng không phải ai cũng chịu được. Sẽ có người hóa điên, có người thành quái vật.”
Căn phòng lặng như tờ.
Mira khẽ nói: “Ngài định làm gì?”
Elden nhìn họ, ánh mắt như xuyên qua màn thời gian. “Chuẩn bị. Một thời đại mới sắp bắt đầu. Và nếu Lyra là người mang huyết ấn đầu tiên…” – ông ta dừng lại – “…thì kẻ mang huyết ấn thứ hai cũng đã thức tỉnh.”
Gió rít bên ngoài.
Lyra cảm thấy máu trong người như đóng băng.
“Huyết ấn… thứ hai?”
Elden gật đầu, giọng ông trầm xuống như tiếng chuông tang: “Serath không chết. Khi vết nứt sụp đổ, hắn đã tách linh hồn mình ra, gửi vào một cơ thể khác – một đứa trẻ sinh ra cùng khoảnh khắc đó.”
Arlen siết chặt nắm tay. “Một đứa trẻ mang hồn của hắn… ở đâu?”
Elden đáp: “Không ai biết. Nhưng khi thế giới bắt đầu biến đổi, hắn sẽ tìm đến cô. Vì các ngươi mang cùng một nguồn gốc.”
Lyra lùi lại nửa bước. Trong đầu cô vang lên tiếng tim đập dồn dập, xen lẫn giọng nói quen thuộc, mơ hồ như vọng từ xa:
“Ngươi không thể trốn khỏi ta, Lyra. Bởi vì ta chính là phần còn lại trong ngươi.”
Đêm đó, trong phòng khách của học viện, Lyra ngồi một mình trước ngọn nến. Gió thổi qua cửa sổ, làm ngọn lửa nghiêng ngả. Bên ngoài, thành Eryndor vẫn sáng, nhưng bầu trời phía đông nhuộm màu xanh lục nhạt – dấu hiệu mờ nhạt của một vết nứt khác đang hình thành.
Lyra khẽ đặt tay lên ngực, cảm giác ấm nóng lan ra. Dưới da, hoa văn rồng lại xuất hiện, uốn lượn như sống dậy.
Cô thì thầm, như nói với chính mình:
“Nếu đây là khởi đầu của một kỷ nguyên mới… ta sẽ là người bảo vệ nó. Dù phải đối mặt với chính phần bóng tối trong tim mình.”
Gió cuốn tàn nến đi.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng trong căn phòng tắt ngấm.
Chỉ còn lại hơi thở của một thế giới đang thay da đổi thịt.