Bầu trời như nứt ra thành nghìn mảnh.
Ánh sáng xanh lục từ khe rách ấy rơi xuống như những sợi tơ ma, quấn quanh mặt đất, lan dần qua rừng Nareth. Mỗi cành cây, mỗi tảng đá, mỗi hơi thở đều bị nhuộm màu u ám, sống – nhưng không còn là sự sống của thế giới này.
Lyra cảm thấy không khí đặc quánh lại, nặng như chì. Khi bàn chân cô chạm đất, một luồng năng lượng lạnh buốt dội lên khắp người. Đất rung lên, và trước mắt họ – nơi từng là nền đền cổ – mặt đất mở ra thành một khe nứt xoáy sâu, ánh sáng xanh xoáy cuộn như biển.
“Đó chính là lối vào,” Mira nói khẽ, giọng cô run như gió.
Arlen cau mày. “Nếu đi xuống, không chắc chúng ta có thể quay lại.”
Lyra siết chặt chuỗi ngọc, ánh sáng bạc quanh cổ cô lập tức bùng lên, như đáp lại luồng năng lượng từ vết nứt. “Ta không còn lựa chọn. Nếu không ngăn lại từ bên trong, thế giới này sẽ bị nuốt chửng.”
Không ai nói thêm lời nào. Corven gật đầu, bước lên trước, rồi nhảy xuống. Ánh sáng xanh lập tức bao trùm lấy anh, cuốn đi. Mira nhìn Lyra một giây – ánh mắt chứa cả sợ hãi lẫn niềm tin – rồi theo sau. Arlen siết lại bao bùa chú trên lưng, ném một đồng xu bạc vào xoáy sáng. Khi nó tan thành bụi, anh nói nhỏ:
“Vì những linh hồn còn ở lại.”
Rồi anh bước vào.
Lyra là người cuối cùng. Cô hít sâu, nhắm mắt, để sức mạnh từ huyết ấn rồng trong mình lan tỏa. Khi cô nhảy xuống, thế giới quanh cô vỡ vụn.
Ánh sáng… rồi bóng tối.
Tiếng gió gào.
Tiếng tim đập.
Và tiếng gọi.
“Huyết ấn… đã thức tỉnh…”
Lyra mở mắt.
Cô đang đứng giữa một vùng không gian lơ lửng, nơi mặt đất là mây, bầu trời là biển. Mọi thứ đảo ngược, không có hướng, không có thời gian. Những mảnh ký ức vỡ vụn bay quanh – cô thấy mình hồi bé, thấy mẹ ôm cô dưới cơn mưa lửa, thấy một đôi mắt rồng khổng lồ đang nhìn mình với vẻ buồn bã.
“Đây là đâu?” cô thì thầm.
Một giọng nói vang lên phía sau. “Giữa thế giới của ngươi… và thế giới của chúng ta.”
Lyra quay lại. Một bóng người cao lớn, khoác áo choàng đen, gương mặt bị che bởi mặt nạ bạc. Nhưng đôi mắt hắn – màu xanh rực – phát sáng như ngọc.
“Ngươi là ai?”
“Ta là kẻ bị loài người giam giữ suốt một nghìn năm. Là người đầu tiên mang trong mình máu rồng – và là người cuối cùng trước ngươi.”
Hắn bước đến, mỗi bước đi, không gian rung chuyển. “Ta là Serath.”
Lyra sững người. “Ngươi… chính là Giáo Chủ Serath?”
“Người mà ngươi gọi là tội nhân, là phản đồ của học viện, là kẻ phản bội Long Tộc?” Hắn bật cười, tiếng cười vang vọng khắp hư không. “Không, Lyra. Ta chỉ là người đã nhìn thấy sự thật: rằng máu rồng không bao giờ nên thuộc về con người yếu đuối.”
Cô siết tay, nhưng Serath giơ một ngón tay, và luồng năng lượng xanh lục tràn đến, khiến cô không thể cử động.
“Ngươi cảm nhận được chứ?” – hắn nói, giọng trầm ấm mà đáng sợ – “Trong ngươi là dòng máu đang sôi sục, đòi thoát ra. Ngươi là mảnh ghép cuối cùng. Hãy trao nó cho ta, và ta sẽ dựng lại thế giới mới, nơi con người và rồng hòa làm một.”
Lyra gào lên: “Không bao giờ!”
Ánh sáng bạc bùng nổ quanh cô. Chuỗi ngọc rồng vỡ tung, hóa thành hàng trăm mảnh sáng lao vào cơ thể. Đôi mắt cô phát sáng, mái tóc tung bay, và những vảy bạc bắt đầu xuất hiện trên cánh tay.
Serath khẽ nghiêng đầu, như đang quan sát một sinh vật thú vị. “Tốt. Ta muốn xem ngươi mạnh đến đâu.”
Trận chiến nổ ra giữa hai thực thể mang huyết rồng.
Không gian vặn xoắn, năng lượng rực sáng. Mỗi đòn đánh của Serath là một cơn bão – mỗi cú phản công của Lyra là một luồng sét bạc. Khi hai nguồn sức mạnh chạm nhau, bầu trời nứt toác, ánh sáng xanh và bạc hòa thành cơn lốc dữ dội.
Arlen, Mira và Corven lúc này vừa thoát khỏi cơn xoáy, rơi vào vùng đất tan chảy giữa hư không. Họ trông thấy trận chiến ấy từ xa – hai bóng người, một bạc, một xanh, đang xé rách bầu trời.
“Chúa ơi…” Mira khẽ thốt. “Nếu họ tiếp tục, vết nứt sẽ lan ra.”
Arlen lấy bùa, vẽ vội ký hiệu trên đất. “Chúng ta phải giữ ranh giới ổn định. Cố giữ cho cô ấy còn đứng được.”
Corven không nói, chỉ siết chặt kiếm, lao về phía ánh sáng.
Lyra quỵ xuống, máu trào ra từ môi. Cánh tay cô run rẩy, nhưng đôi mắt vẫn kiên định.
Serath bước chậm đến. “Ngươi yếu đi rồi, Lyra. Bởi vì ngươi vẫn tin vào ‘con người’. Bọn họ sẽ phản bội ngươi, như họ đã phản bội ta.”
“Không.” – Lyra ngẩng đầu, ánh mắt rực cháy – “Mẹ ta từng nói: Sức mạnh không nằm ở dòng máu, mà ở trái tim. Ta sẽ chứng minh điều đó.”
Cô đưa hai tay lên, kết ấn. Toàn thân cô bừng sáng. Từ ngực, một luồng sáng bạc bắn lên trời, tạo thành hình dáng của một con rồng khổng lồ – trong suốt và rực rỡ.
Con rồng gầm lên, tiếng vang làm rung cả hư không. Serath giơ tay, triệu hồi luồng năng lượng xanh, hóa thành một con rồng khác – đen như vực thẳm.
Hai con rồng va chạm. Ánh sáng bạc và xanh đan xen, tiếng nổ như sấm dậy. Không gian rạn nứt thành từng mảnh, thời gian dường như ngừng trôi.
Lyra hét lớn: “Phong ấn huyết mạch Long Tộc!”
Ánh sáng bạc lan ra, bao phủ cả Serath. Hắn gào lên, giọng pha lẫn phẫn nộ và nỗi đau vô tận. “Ngươi… không thể phong ấn ta mãi mãi… Ta là phần bóng tối trong máu ngươi, Lyra!”
Cô nhắm mắt. “Nếu vậy, ta sẽ mang ngươi cùng ta.”
Cơn lốc sáng bùng nổ.
Khi Lyra mở mắt, cô đang nằm giữa đống tro tàn.
Bầu trời trên cao lại trong xanh. Vết nứt… biến mất.
Arlen, Mira và Corven chạy đến. Họ thở hổn hển, gương mặt lấm lem, nhưng ánh mắt tràn ngập nhẹ nhõm.
“Lyra! Cô còn sống!” – Mira hét lên, nước mắt rơi.
Lyra ngồi dậy, cảm giác trống rỗng trong lòng. Chuỗi ngọc rồng đã biến mất. Cô đặt tay lên ngực – không còn ánh sáng bạc. Chỉ còn vết sẹo hình vảy rồng, mờ dần theo nhịp thở.
Arlen nhìn cô, khẽ nói: “Cô đã phong ấn hắn rồi à?”
Lyra gật nhẹ. “Không. Ta chỉ… giữ hắn trong tim mình. Bóng tối ấy chưa biến mất – chỉ ngủ yên.”
Gió thổi qua, cuốn bụi bay. Từ xa, bình minh bắt đầu rạng. Một tia sáng nhỏ xuyên qua rừng Nareth, chiếu lên gương mặt Lyra.
Cô mỉm cười, nhẹ như hơi thở:
“Ngày mai… thế giới sẽ lại thở.”