Trăng non treo lơ lửng trên bầu trời, mờ mịt trong màn mây xám đặc quánh. Thôn Dược Sơn đêm nay khác hẳn những đêm yên bình thường lệ. Gió thổi hun hút, tiếng chó tru từng hồi kéo dài như báo điềm chẳng lành.
Nơi ven núi, dòng suối nhỏ róc rách trôi ngang qua cánh rừng trúc, phản chiếu ánh trăng bạc lạnh lẽo. Ngọn đèn dầu leo lét trong căn nhà tranh cuối thôn hắt ra thứ ánh sáng yếu ớt, như một ngọn nến chực tắt trong cơn gió bão.
Trong căn nhà ấy, một thiếu niên đang ngồi co ro trước chiếc bàn gỗ thô sơ. Cậu khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tên gọi Lâm Dật. Khuôn mặt gầy gò nhưng đôi mắt lại sáng rực, ẩn chứa một loại kiên cường khác thường. Từ nhỏ cậu vốn không có cha, mẹ mất sớm vì bệnh, chỉ còn sống nhờ sự cưu mang của bà con lối xóm.
Lâm Dật đang cặm cụi mài con dao nhỏ – thứ duy nhất cha để lại. Con dao đã cũ, lưỡi dao lấm tấm vết gỉ, nhưng cán dao lại khảm một đường vân kỳ lạ, tựa như hình xoắn ốc ẩn chứa thiên cơ.
“Ngày mai phải lên núi hái thuốc cho lão bá Lý rồi…” – Cậu lẩm bẩm, ánh mắt thoáng nét mệt mỏi nhưng lại sáng lên khi nghĩ tới đồng tiền ít ỏi kiếm được. Với Lâm Dật, sống sót qua từng ngày đã là cả một thử thách.
Ngoài trời bỗng vang lên tiếng sấm nổ rền, dù không hề có mưa. Mặt đất rung nhẹ, khiến chén nước trên bàn khẽ sóng sánh. Lâm Dật giật mình ngẩng lên, cảm thấy tim đập dồn dập.
Bỗng nhiên, tiếng kêu thất thanh vang vọng từ đầu thôn:
— Cứu… cứu mạng…!
Tiếng kêu đột ngột im bặt, thay vào đó là khoảng lặng đáng sợ. Rồi sau đó, từ xa vẳng lại tiếng gầm rú quái dị, không giống tiếng thú rừng cũng chẳng giống tiếng người. Lâm Dật rùng mình, toàn thân nổi da gà.
Cậu lao ra cửa, nhìn về phía đầu thôn. Trong màn đêm, ánh lửa bốc lên dữ dội, kèm theo khói đen cuồn cuộn. Hình như có người đang đốt nhà. Nhưng kỳ lạ thay, mùi khói lại tanh nồng như mùi máu.
“Không ổn rồi!” – Lâm Dật hít một hơi lạnh buốt.
Cậu vừa định chạy tới thì từ phía sau đã có bàn tay thô ráp nắm lấy vai. Quay lại, cậu thấy đó là lão thầy thuốc Trương, người duy nhất trong thôn hiểu biết về y dược, cũng là người từng vài lần giúp đỡ cậu.
Lão Trương gằn giọng thì thào:
— Mau chạy! Đừng quay đầu lại!
Không đợi cậu phản ứng, lão nhét vội vào tay Lâm Dật một mảnh ngọc bội màu lục, khắc họa đồ hình cổ xưa. Ngọc bội phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong đêm tối.
— Vật này… mẹ ngươi từng nhờ ta giữ lại… Nay đã đến lúc trả cho ngươi. Nhớ kỹ, mạng ngươi quan trọng hơn tất cả!
Lời lão chưa dứt, một luồng gió lạnh thổi qua. Giữa bóng tối, xuất hiện vài bóng người mặc hắc y, mặt che kín. Trên tay bọn chúng cầm những thanh kiếm dài đẫm huyết. Chỉ cần thoáng nhìn, Lâm Dật đã nhận ra… đó chính là máu của dân làng!
— Đừng để sót một kẻ nào! – Một tên trong bọn quát lên, giọng the thé như ác quỷ.
Ánh kiếm lóe lên, lão Trương chưa kịp phản ứng thì đã bị chém ngã. Máu phụt ra nhuộm đỏ đất. Đôi mắt lão trợn trừng, nhưng vẫn kịp gào lên một tiếng cuối cùng:
— Chạy đi… Lâm Dật!!!
Lâm Dật run rẩy, trái tim như vỡ ra từng mảnh. Nhưng bản năng sinh tồn thôi thúc, cậu ôm chặt mảnh ngọc, lao thẳng vào rừng trúc sau nhà.
Phía sau, tiếng bước chân rầm rập, tiếng hô hét, tiếng gươm đao chạm nhau loảng xoảng. Mùi máu tanh dần lan khắp không khí. Cả thôn Dược Sơn yên bình đã chìm trong biển lửa và máu đỏ.
…
Cậu chạy mãi, chạy mãi, đôi chân trần dẫm lên gai nhọn, máu rỉ ra nhưng không dám dừng lại. Trong đầu chỉ văng vẳng lời lão Trương: “Mạng ngươi quan trọng hơn tất cả!”
Rừng trúc càng lúc càng sâu, ánh trăng dần bị che khuất. Đúng lúc sức lực sắp cạn kiệt, Lâm Dật bất ngờ vấp phải một gốc cây khô rồi ngã nhào. Ngọc bội rơi xuống đất, phát sáng mãnh liệt.
Một vòng sáng hình tròn lập tức hiện ra, bao phủ lấy cậu. Mặt đất dưới chân rung chuyển, nứt toác thành khe hở. Trong khoảnh khắc, Lâm Dật cảm giác như bị kéo vào một hố sâu vô tận.
Cảnh vật trước mắt mờ dần, tiếng la hét phía sau biến mất, chỉ còn tiếng gió hú như vạn quỷ gào thét.
Trước khi ngất đi, trong cơn mơ hồ, cậu thấy thấp thoáng bóng một người… làn áo bào rách nát, mái tóc bạc phơ, đôi mắt thâm sâu như nhìn thấu thiên địa. Người ấy khẽ cười, giọng nói mơ hồ vang vọng:
— Cuối cùng, ngươi cũng đã đến… Hậu nhân của Kiếm Thần Cổ.
…
Khi tỉnh lại, Lâm Dật thấy mình nằm trong một hang động tối tăm. Trên vách đá khắc đầy ký tự kỳ lạ phát ra ánh sáng xanh lục. Ngọc bội trong tay vẫn sáng rực, nhưng thân thể cậu lại rã rời, chẳng còn chút sức lực nào.
Trong bóng tối, giọng nói già nua ban nãy lại vang lên:
— Muốn sống sót… ngươi có dám đi theo con đường nghịch thiên tu tiên?
Lâm Dật cắn răng, đôi mắt đỏ hoe vì vừa chứng kiến cả thôn bị tàn sát. Cậu không biết mình sẽ đi đâu, nhưng trong tim cháy rực một khát vọng duy nhất: sống sót, trở nên mạnh mẽ, báo thù cho thôn Dược Sơn!
— Ta… dám! – Cậu gào lên, giọng run rẩy nhưng kiên định.
Trong khoảnh khắc ấy, bức vách đá phía sau lóe sáng rực rỡ, mở ra một pháp trận huyền ảo. Ánh sáng nuốt trọn lấy Lâm Dật, dẫn cậu bước vào con đường hoàn toàn mới, con đường của máu, lửa và tu tiên bất diệt.