ngọn lửa phi thăng

Chương 2: Thanh kiếm gãy trong lòng đất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong ánh sáng xanh lục của pháp trận, Lâm Dật như bị cuốn vào một dòng xoáy vô hình. Tai ù đi, cơ thể nhẹ bẫng, toàn thân rơi thẳng xuống hư không vô tận. Cậu muốn hét lên, nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt.

Chẳng biết bao lâu, ánh sáng chợt tắt. “Rầm” một tiếng, thân thể cậu ngã xuống nền đá cứng lạnh. Đau đớn khiến cậu bật tỉnh.

Trước mắt là một khoảng không gian kỳ lạ. Hang động này rộng đến mức khó tin, vòm đá cao vút, lấp lánh như được khảm vô số tinh thạch. Ánh sáng mờ mờ chiếu rọi, soi rõ những ký hiệu cổ ngữ khắc trên tường, đường nét uốn lượn phức tạp, tỏa ra khí tức huyền bí.

Lâm Dật ngồi bật dậy, ôm lấy ngực thở dốc. Cậu đưa tay sờ mảnh ngọc bội vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay. Nó không còn sáng nữa, chỉ lạnh lẽo như đá bình thường.

— Đây… là đâu? – Cậu lẩm bẩm, giọng run run.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi tanh sắt gỉ. Dưới nền đá, cậu thoáng thấy những vết nứt như dấu vết của trận chiến cổ đại. Lẫn trong đó… có những thanh kiếm gãy vụn, những bộ xương khô nằm rải rác.

Trong số đó, một vật khiến cậu chú ý.

Ở chính giữa hang động, nơi những vết nứt hội tụ, cắm sâu xuống nền đá là một thanh kiếm gãy. Chuôi kiếm cũ kỹ, thân kiếm chỉ còn một nửa, rỉ sét loang lổ. Thế nhưng xung quanh nó, không khí như đông cứng lại, tựa hồ dòng linh lực vô hình đang xoay quanh.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua cũng gào rú như tiếng thét bi thương của hồn ma chiến tướng đã ngã xuống.

Lâm Dật chậm rãi bước lại gần. Càng tiến lại, tim cậu càng đập dữ dội. Một áp lực vô hình đè xuống, khiến cậu thở gấp, chân run rẩy.

— Thanh kiếm này… là vật gì vậy?

Đúng lúc ấy, giọng nói già nua ban nãy lại vang lên từ hư không:

— Đây là mảnh tàn của Cổ Thần Kiếm. Ngàn năm trước, nó từng chém trời, phá núi, trấn áp muôn yêu. Nhưng trong đại chiến cuối cùng, Thần Kiếm bị bẻ gãy, rơi xuống phàm trần, vĩnh viễn thất lạc.

Âm thanh vang vọng như sấm sét trong đầu Lâm Dật. Cậu choáng váng, miệng lắp bắp:

— Thần… Thần Kiếm? Ngài… là ai?

Giọng già nua khẽ cười, lạnh lẽo mà uy nghi:

— Ta chỉ là một tàn hồn còn sót lại, từng theo chủ nhân của kiếm này tung hoành thiên hạ. Ngọc bội ngươi cầm… chính là chìa khóa mở nơi này. Máu của ngươi, là hậu duệ của người đã canh giữ Thần Kiếm năm xưa.

Nghe đến đây, Lâm Dật chấn động. Hóa ra thân phận mình không đơn giản chỉ là đứa trẻ mồ côi. Nhưng chưa kịp suy nghĩ, giọng nói kia tiếp tục:

— Muốn sống sót, muốn mạnh mẽ, muốn báo thù… hãy rút thanh kiếm này ra!

Lâm Dật nuốt nước bọt, nhìn chăm chăm vào thanh kiếm gãy. Chẳng hiểu sao, tận sâu trong máu mạch cậu lại vang lên một tiếng gọi mơ hồ, thôi thúc cậu tiến lên.

Cậu gắng gượng, từng bước một tới trước thanh kiếm. Chuôi kiếm cắm sâu vào nền đá, dường như hòa làm một với lòng đất. Lâm Dật run rẩy đưa tay nắm lấy.

Ngay khoảnh khắc bàn tay chạm vào, một luồng khí lạnh buốt tràn thẳng vào tim. Cả cơ thể cậu run bần bật, đầu óc quay cuồng, hình ảnh máu lửa, chiến trường, quỷ thú gào thét, trời đất rạn nứt… đồng loạt ùa về.

“Ahhh!!!” – Cậu hét lớn, đôi mắt đỏ ngầu.

Bàn tay suýt buông ra, nhưng giọng nói già nua lại vang lên như lôi đình:

— Nếu ngươi buông tay, cả đời này chỉ mãi là phế vật! Nếu ngươi giữ chặt… từ đây sẽ bước vào con đường tu tiên nghịch thiên!

Tiếng nói như lửa cháy bùng trong tim. Nhớ đến cảnh tượng cả thôn bị tàn sát, nhớ đến ánh mắt lão Trương trước khi ngã xuống, nhớ đến lời hứa báo thù, Lâm Dật nghiến răng gầm lên:

— Ta… sẽ không buông tay!!!

Một luồng lực kỳ lạ từ sâu trong máu mạch dâng trào. Ngọc bội trên tay bỗng phát sáng lần nữa, hòa vào thân thể cậu. Vô số đường vân ánh sáng chạy dọc cơ thể, đan xen với vân xoắn ốc khảm trên chuôi kiếm.

“Ầm!!!”

Mặt đất rung chuyển dữ dội. Từng mảng đá vỡ vụn. Một luồng linh lực khổng lồ từ thanh kiếm gãy bùng phát, lan ra khắp hang động. Những bộ xương xung quanh đều tan thành bụi.

Áp lực nặng nề bao trùm, như muốn nghiền nát Lâm Dật. Nhưng trong cơn đau tột cùng ấy, cậu cảm nhận cơ thể mình thay đổi. Máu huyết sôi trào, từng tấc da thịt như được rèn luyện, gột rửa.

Một lúc lâu sau, “Rắc” một tiếng vang dội. Thanh kiếm gãy từ từ lung lay, rồi bật khỏi nền đá.

Ánh sáng xanh lục bùng lên, soi sáng cả hang động. Trong tay Lâm Dật giờ đây là một thanh kiếm gãy, nặng trĩu nhưng tỏa ra khí tức vô cùng cổ xưa.

Cậu thở dốc, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, nhưng trong đôi mắt lại bùng cháy ánh lửa quyết tâm.

— Đây… chính là sức mạnh mà ta cần!

Giọng nói già nua bật cười vang vọng:

— Tốt! Ngươi đã thành công. Kể từ hôm nay, ngươi chính là chủ nhân mới của Thần Kiếm. Tuy chỉ còn là một mảnh tàn, nhưng một ngày kia, nó sẽ hoàn chỉnh. Và ngươi… sẽ bước lên con đường nghịch thiên, kinh động tam giới!

Trong khoảnh khắc ấy, vết thương trong lòng Lâm Dật như được khắc thêm một lời thề.

Thề rằng một ngày nào đó, hắn sẽ trở nên cường đại. Sẽ tìm ra kẻ đứng sau thảm án thôn Dược Sơn. Sẽ rửa sạch mối thù máu tanh trong đêm mưa đỏ.

Thanh kiếm gãy trong tay hắn như đồng cảm, phát ra tiếng “ong” trầm đục, như tiếng hứa hẹn vang dội trong hư không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×