ngọn lửa phi thăng

Chương 15: Sinh tử trong Tuyết Lĩnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió bắc thổi dữ dội trên Tuyết Lĩnh, mang theo những cơn bão tuyết lạnh thấu xương. Cảnh vật trắng xóa, mọi thứ như bị đóng băng, núi đá và cây cối bị phủ một lớp băng mỏng lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. Lâm Dật mặc áo choàng dày, tay nắm chặt thanh kiếm gãy, ngọc bội treo trên ngực phát ánh sáng lam dịu, sưởi ấm cơ thể.

— Đây là nơi thử thách sinh tử cuối cùng trong hành trình tiếp cận Thần Kiếm, — cô gái áo trắng đi bên cạnh nói, giọng trầm. — Tuyết Lĩnh không chỉ thử sức mạnh, mà còn thử ý chí và khả năng sinh tồn.

— Cậu hiểu rồi, — Lâm Dật đáp, mắt dõi theo những tảng băng khổng lồ, từng cơn gió như muốn xé toạc da thịt. — Đây không chỉ là thử thách vật lý, mà còn là chiến trường của tinh thần.

Ngay khi bước vào sâu trong Tuyết Lĩnh, một đám quái thú băng giá xuất hiện từ các khe đá và hốc băng. Chúng mang hình thù kỳ dị, thân thể phủ băng, móng vuốt sắc nhọn, ánh mắt đỏ rực trong bão tuyết. Chúng gầm vang, lao tới, tạo ra tiếng động rung chuyển núi non.

— Không thể chỉ dựa vào sức mạnh, — Lâm Dật nhắm mắt, vận linh lực từ hỗn linh căn. — Phải khai thác chiến thuật và môi trường xung quanh.

Cậu vung thanh kiếm gãy, ánh sáng lam bùng lên, kết hợp năng lượng ngọc bội, tạo thành luồng khí xoáy xung quanh cơ thể, đẩy lùi quái thú đầu tiên. Tuy nhiên, bão tuyết và địa hình hiểm trở khiến di chuyển khó khăn, mỗi bước đi đều phải tính toán kỹ lưỡng.

— Phải lợi dụng địa hình… — Lâm Dật nhủ thầm. — Băng, đá, sườn núi… mỗi thứ đều có thể trở thành vũ khí.

Cậu nhảy lên tảng băng lớn, tung ra chiêu Hỗn Linh Xoáy Pháp, luồng khí xanh lam phát tán, làm vỡ lớp băng trước mặt, hất quái thú lùi lại. Các quái thú khác lao tới, nhưng Lâm Dật phối hợp nhịp nhàng với cô gái áo trắng, người đang triển khai một vòng pháp trận nhỏ, hỗ trợ trấn áp các quái vật xung quanh.

— Ngươi có thể kiểm soát quái thú, nhưng thử thách thực sự là ở pháp trận băng giá, — cô gái nhắc.

Khi tiến sâu vào trung tâm Tuyết Lĩnh, các ký tự băng giá bắt đầu lóe sáng. Một vòng pháp trận khổng lồ xuất hiện, bao phủ cả khu vực, phát ra luồng khí cực lạnh, khiến máu cậu sôi lên, tay chân run rẩy. Thanh kiếm gãy phát sáng lam, ngọc bội rung lên, tạo lớp phòng vệ, nhưng áp lực vẫn dồn ép toàn thân.

— Đây là trận pháp băng cổ xưa… được phong ấn hàng trăm năm, — cô gái nói. — Ai không đủ ý chí và linh lực, sẽ bị đông cứng ngay lập tức.

Lâm Dật hít sâu, vận toàn bộ hỗn linh căn, cho năng lượng từ ngọc bội lan tỏa khắp cơ thể. Luồng khí xanh lam va chạm với băng giá, tạo ra những đường sáng kỳ ảo, chặn đòn tấn công của pháp trận.

Quái thú băng giá không ngừng lao tới, kết hợp với pháp trận, tạo thành vòng sinh tử. Lâm Dật phải vừa chiến đấu, vừa tìm cách phá lớp phong ấn. Mồ hôi, máu và băng giá hòa lẫn, cơ thể run rẩy nhưng tinh thần vẫn vững vàng.

— Không chỉ là sức mạnh, — cậu thầm nhủ. — Trí tuệ và quyết tâm mới là chìa khóa.

Cậu nhắm mắt, tập trung cảm nhận từng dòng khí trong pháp trận, từng luồng năng lượng quái vật, từng rung động từ ngọc bội. Dần dần, cậu nhận ra điểm yếu trong bố cục pháp trận, nơi những dòng khí băng xung quanh bị lệch và yếu. Một cú nhảy vọt, thanh kiếm gãy chém vào trung tâm, luồng khí xanh lam phá tan lớp băng, làm rung chuyển toàn bộ trận pháp.

Quái thú băng giá la lên, tan biến, không gian yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng gió rít qua núi và tiếng thở hổn hển của Lâm Dật.

— Xuất sắc, — cô gái áo trắng nói, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm nghị. — Ngươi đã vượt qua sinh tử Tuyết Lĩnh. Đây là bước quan trọng để tiếp cận manh mối Thần Kiếm cổ xưa.

Lâm Dật gục xuống, tay siết chặt thanh kiếm gãy, ánh mắt rực sáng:

— Ta đã sống sót… nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu. Trước mắt còn nhiều thử thách hơn, nhiều âm mưu nội môn và quyền lực Thần Kiếm chờ đợi.

Cô gái tiến lại gần, đưa tay lên vai Lâm Dật:

— Hãy nghỉ ngơi, hồi phục sức lực. Sức mạnh ngươi có được hôm nay sẽ quyết định bước tiếp theo.

— Ta biết… — Lâm Dật gật đầu, ánh mắt kiên định. — Và lần này, ta sẽ không lùi bước.

Ánh sáng lam từ thanh kiếm gãy và ngọc bội hòa vào ánh sáng trắng mờ của bão tuyết, tạo nên hình ảnh kỳ ảo. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Dật hiểu rằng ý chí, linh lực và chiến thuật mới là điều quyết định sinh tử trong Tuyết Lĩnh, và đồng thời, là chìa khóa để tiếp cận Thần Kiếm cổ xưa.

— Người con gái áo trắng… — Cậu thầm nhủ. — Không chỉ dẫn đường, mà còn giúp ta hiểu rõ sức mạnh thực sự nằm ở quyết tâm và tinh thần.

Đêm buông xuống trên Tuyết Lĩnh, gió bắc vẫn rít qua từng tảng băng, nhưng Lâm Dật đứng vững, tay nắm chặt thanh kiếm gãy, ánh mắt rực sáng quyết tâm: ta sẽ tìm Thần Kiếm, vượt qua mọi âm mưu, và bước lên con đường tu tiên tối thượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×