Sương sớm trên núi Thanh Vân còn dày đặc, khi Lâm Dật cùng cô gái áo trắng tiến sâu vào nội môn. Cánh rừng cổ thụ rậm rạp, gió thổi qua tạo ra âm thanh rì rào, như hàng nghìn tiếng thì thầm từ quá khứ.
— Đây là nơi trận đồ cổ được phong ấn từ nhiều năm, — cô gái áo trắng nói, giọng trầm và nghiêm nghị. — Chỉ những đệ tử đủ năng lực và trí tuệ mới có thể khai phá.
Lâm Dật hít sâu, tay nắm chặt thanh kiếm gãy, ánh sáng lam từ ngọc bội lóe lên. Hỗn linh căn trong cơ thể bắt đầu kích hoạt, cảm nhận từng dòng khí trong không gian xung quanh. Cậu biết, đây là thử thách hoàn toàn khác so với Vạn Quỷ Cốc hay đại hội tông môn.
— Trận đồ cổ này… đã bị phong ấn nhiều năm, — cô gái tiếp. — Nó không chỉ bảo vệ manh mối Thần Kiếm, mà còn ẩn chứa… nhiều cạm bẫy sinh tử.
Khi hai người tiến vào sảnh chính, trước mắt hiện ra một trận đồ khổng lồ được khắc trên nền đá cổ, ánh sáng xanh lục dịu dàng từ các ký tự nhấp nháy. Các bùa chú phong ấn bao quanh, tạo ra những vòng pháp trận liên hoàn.
— Ngươi phải tập trung, — cô gái nhắc nhở. — Một bước sai, toàn bộ trận đồ sẽ phản kích.
Lâm Dật gật đầu, hít sâu, mắt dõi theo các ký tự và đường vân trên nền đá. Thanh kiếm gãy phát sáng xanh lam, hòa cùng năng lượng từ ngọc bội. Cậu vận hành hỗn linh căn, điều hòa tinh lực, chuẩn bị khai phá từng lớp trận.
Đầu tiên, cậu tiếp cận vòng pháp trận đầu tiên, một loạt tia sáng lục chớp lóe lên khi cậu chạm vào các ký tự. Cậu nhắm mắt, tập trung, cho năng lượng từ ngọc bội hòa vào hỗn linh căn, tạo thành luồng khí đồng bộ. Vòng pháp trận đầu tiên từ từ tan biến, mở ra con đường tiếp theo.
— Khéo léo… nhưng thử thách mới bắt đầu, — cô gái nhắc.
Tiếp theo, các bùa chú phản công xuất hiện, như các sợi dây vô hình quấn quanh cơ thể Lâm Dật, khiến cậu bị kéo ngược về phía trước. Cậu nhíu mày, vận linh lực vào chuỗi chiêu thức Hỗn Linh Xoáy Pháp, giải trừ bùa chú, đồng thời tung ra một chiêu chính xác, phá nứt nền đá và phá vỡ một lớp phòng vệ.
— Ngươi thông minh hơn tưởng tượng, — cô gái mỉm cười nhẹ. — Nhưng trận đồ này không chỉ thử sức mạnh, mà còn kiểm tra trí tuệ và chiến lược.
Khi tiến sâu vào trung tâm trận đồ, Lâm Dật nhận ra những quỷ vật đá ẩn trong nền đá, sẵn sàng nhảy ra tấn công. Chúng không mạnh bằng quỷ vật Vạn Quỷ Cốc, nhưng số lượng đông và di chuyển nhanh, liên tục thay đổi vị trí theo thuật pháp trận.
— Không thể chỉ dùng sức mạnh… — Lâm Dật thầm nghĩ. — Phải khai thác điểm yếu của trận đồ.
Cậu nhắm mắt, vận dụng linh lực, hỗn linh căn và năng lượng ngọc bội, cảm nhận từng luồng khí di chuyển, từng nhịp điệu của trận đồ. Dần dần, cậu nhận ra mô hình di chuyển của quỷ vật đá, tìm ra điểm yếu của pháp trận. Một cú nhảy vọt, thanh kiếm gãy lóe sáng xanh lam chém qua trung tâm, phá vỡ bùa chú liên hoàn, khiến quỷ vật đá tan thành bụi sáng.
— Xuất sắc… — Cô gái áo trắng thầm thì. — Ngươi đã kiểm soát được trận đồ, nhưng thử thách phía trước còn khắc nghiệt hơn.
Phía trung tâm sảnh chính, một cánh cửa đá khổng lồ lộ ra, khắc nhiều ký tự cổ. Đây là nơi cất giữ manh mối Thần Kiếm. Nhưng khi Lâm Dật vừa chạm tay vào, một luồng khí áp chế dữ dội bùng lên, khiến không gian như rung chuyển, thanh kiếm gãy và ngọc bội phát sáng xanh lam mạnh mẽ, bảo vệ cơ thể cậu.
— Đây là pháp trận phòng vệ cuối cùng, — cô gái nói. — Nó nhận biết ý chí và tâm tính của người khai phá. Nếu tham vọng, hận thù hay yếu đuối, sẽ không thể mở ra.
Lâm Dật hít sâu, nhắm mắt, tập trung toàn bộ tinh thần. Hỗn linh căn trong cơ thể trỗi dậy tối đa, luồng năng lượng xanh lam hòa vào ngọc bội, như thấu suốt từng ký tự, từng đường vân của trận đồ. Cậu chậm rãi đặt tay lên cánh cửa đá, từng nhịp hơi thở hòa vào nhịp luồng khí.
Đột nhiên, từ nền đá, xuất hiện ảo ảnh nhiều hình dạng, những bóng ma, quỷ vật, và các chiêu thức cổ xưa từ các đệ tử nội môn đã thất bại trước đây. Chúng vây quanh, thử thách trí lực và ý chí Lâm Dật.
— Không thể sợ hãi… phải vững tâm! — Cậu thầm nhủ.
Lâm Dật vận dụng Hỗn Linh Xoáy Pháp kết hợp Ngọc Bội Thập Pháp, vừa phá ảo ảnh vừa trấn áp pháp trận. Thanh kiếm gãy lóe sáng mạnh, xuyên qua mọi hình ảnh ảo, chạm đến trung tâm cánh cửa đá.
Một luồng ánh sáng xanh lam từ ngọc bội bùng lên, cánh cửa đá từ từ mở ra. Bên trong, ánh sáng dịu dàng của manh mối Thần Kiếm cổ xưa chiếu rọi. Lâm Dật bước vào, ánh mắt tràn đầy quyết tâm và kinh ngạc.
— Đây là… manh mối… Thần Kiếm thật sự! — Cậu thầm thì. — Nội môn đã che giấu quá kỹ, nhưng ta đã vượt qua tất cả.
Cô gái áo trắng tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy niềm tin:
— Ngươi đã khai phá được trận đồ bị phong ấn nhiều năm. Đây mới là bước khởi đầu để tiếp cận Thần Kiếm. Nhưng con đường phía trước sẽ nguy hiểm hơn. Nội môn không chỉ thử sức mạnh, mà còn thử tâm tính và ý chí.
Lâm Dật gật đầu, tay siết chặt thanh kiếm gãy, ánh mắt rực sáng. Cậu hiểu rằng: trận đồ cổ không chỉ là thử thách sức mạnh, mà còn là minh chứng cho trí tuệ, chiến lược và tâm ý. Chỉ những ai vượt qua, mới xứng đáng sở hữu quyền lực tối thượng của Thần Kiếm.
Ánh sáng từ ngọc bội và thanh kiếm gãy lan tỏa khắp sảnh, hòa cùng bóng áo trắng của cô gái, tạo nên hình ảnh kỳ ảo. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Dật biết rằng hành trình tu tiên, âm mưu nội môn và bí ẩn Thần Kiếm đang hội tụ, và cậu đã chính thức bước vào giai đoạn thử thách quyết định.