Chiều muộn, ánh nắng cuối ngày buông xuống qua khung kính lớn của khách sạn năm sao, loang loáng phủ lên nền đá hoa cương sáng bóng một màu vàng ấm áp. Lan Anh bước ra khỏi phòng họp, trong tay còn ôm chặt tập tài liệu dày cộp. Mùi nước hoa đắt tiền lẫn mùi cà phê rang xộc vào mũi, cùng tiếng giày cao gót gõ đều trên sàn khiến hành lang trở nên sống động nhưng cũng nặng nề.
Cô vừa trải qua ba giờ đồng hồ căng thẳng đến nghẹt thở. Những con số trên báo cáo dồn dập, những ánh mắt soi xét của đồng nghiệp và cả sự nghiêm khắc từ ban lãnh đạo khiến cô cảm giác như đang đứng trước một hội đồng xét xử. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng cô vẫn còn nặng trĩu.
Lan Anh hít một hơi sâu, khẽ vuốt lại mái tóc dài buông nhẹ bên vai, tự nhủ: “Ổn thôi. Mọi chuyện rồi sẽ qua.” Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một bóng dáng đàn ông hiện ra từ cuối hành lang.
Anh cao lớn, vai rộng, bước đi dứt khoát trong bộ vest tối màu ôm gọn vóc dáng. Gương mặt góc cạnh, làn da rám nắng khỏe khoắn, đôi mắt sâu và sắc như chứa một bí mật khó giải. Anh không vội vã, từng bước đều toát ra sự tự tin và phong thái của người quen với quyền lực.
Chỉ một giây ánh mắt họ chạm nhau, Lan Anh đã thấy tim mình chệch nhịp. Trong thoáng chốc, không gian xung quanh như chậm lại. Đó không chỉ là một cái nhìn lịch sự, mà dường như còn ẩn chứa một tia khám phá, một lời mời gọi thầm lặng.
Cô vội quay đi, tự trách bản thân sao lại phản ứng ngớ ngẩn như một cô gái mới lớn. Nhưng khi chuẩn bị rẽ qua khúc cua, giọng nói trầm ấm vang lên phía sau:
— “Xin lỗi, cô làm rơi cái này.”
Lan Anh khựng lại. Trên tay anh là tập tài liệu cô vừa đánh rơi mà không hề hay biết.
Khoảnh khắc anh tiến lại gần, cô có thể cảm nhận rõ ràng mùi hương nam tính phảng phất – một mùi gỗ trầm pha lẫn hổ phách, cay nhẹ, mạnh mẽ nhưng không quá nồng. Trái tim cô lại đập loạn nhịp, như bị chi phối bởi thứ khí chất khó cưỡng từ anh.
— “Cảm ơn anh.” – Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh khi nhận lại tập tài liệu.
— “Không có gì.” – Anh khẽ mỉm cười, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt cô, sâu đến mức khiến cô lúng túng.
Đôi mắt ấy, như muốn xuyên thấu từng lớp phòng ngự trong lòng cô. Nó vừa an toàn, vừa nguy hiểm.
Lan Anh mím môi, gật đầu chào rồi vội bước đi. Nhưng khi bóng lưng anh dần xa, trong lòng cô lại dấy lên một sự tiếc nuối kỳ lạ.
Tối hôm đó, sau một ngày dài mệt mỏi, Lan Anh quyết định xuống quầy bar nhỏ trong khách sạn để thư giãn. Quán bar không quá đông, ánh đèn vàng ấm áp, tiếng nhạc jazz dìu dặt khiến không gian thêm phần lãng đãng.
Cô chọn một góc gần cửa sổ, gọi một ly rượu vang đỏ. Đang định lấy điện thoại ra lướt cho qua thời gian, ánh mắt cô bất chợt dừng lại.
Anh – người đàn ông buổi chiều – đang ngồi ở quầy bar. Dáng ngồi thẳng, một tay xoay ly whisky, một tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại. Trên gương mặt anh, sự điềm tĩnh xen chút u sầu, như thể anh vừa rời khỏi một thế giới ồn ào để tìm chút bình yên cho riêng mình.
Cô không chủ động nhìn lâu, nhưng chính anh lại ngẩng lên, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh mắt cô. Lần thứ hai, họ trao nhau một cái nhìn không lời. Không khí như đặc quánh lại, tim cô bỗng đập nhanh.
Anh khẽ nâng ly rượu, hướng về phía cô một cách lịch thiệp nhưng cũng đầy ngụ ý. Một động tác đơn giản, nhưng như một lời chào, một lời mời ngầm.
Lan Anh hơi ngập ngừng, nhưng rồi mỉm cười, khẽ gật đầu đáp lại. Khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận rõ một dòng điện vô hình chạy dọc cơ thể.
Trong lòng, một dự cảm mơ hồ dấy lên: người đàn ông này sẽ không chỉ là một sự tình cờ thoáng qua… mà là bước ngoặt lớn trong cuộc đời cô.