Tiếng nhạc jazz vẫn vang đều trong không gian ấm áp của quán bar. Những giai điệu du dương, lãng đãng như kéo dài khoảnh khắc giữa hai người. Lan Anh cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, để dòng chất lỏng sóng sánh đỏ thẫm lướt qua đầu lưỡi, để lại vị chát nhẹ cùng chút nồng ấm lan xuống cổ họng.
Cô vẫn cảm thấy ánh mắt anh ở đâu đó quanh mình, dẫu chẳng nhìn thẳng. Sự hiện diện ấy như một nguồn năng lượng vô hình, khiến từng chuyển động, từng nhịp thở của cô đều trở nên ngượng ngập lạ thường.
Một lúc sau, khi đang mải đắm mình trong giai điệu, giọng nói trầm khẽ vang lên bên cạnh:
— “Tôi có thể ngồi đây không?”
Lan Anh giật mình ngước lên. Anh đã rời khỏi quầy bar từ lúc nào, giờ đứng cạnh bàn cô với nụ cười nhẹ, không quá thân mật, cũng chẳng xa cách.
Cô khẽ gật đầu. Anh kéo ghế, ngồi xuống đối diện. Khoảng cách gần hơn khiến cô có thể nhìn rõ những đường nét trên gương mặt anh: chiếc cằm rắn rỏi, sống mũi thẳng, ánh mắt như chứa một ngọn lửa âm ỉ nhưng luôn bị che giấu bởi lớp sương mờ của sự điềm tĩnh.
— “Tôi tên Quân.” – Anh đưa tay ra.
— “Lan Anh.” – Cô đáp, bắt lấy bàn tay anh.
Cái bắt tay không quá mạnh, nhưng đủ để truyền một thứ nhiệt nóng lạ lùng xuyên qua da thịt. Cô bất giác rút tay lại nhanh hơn dự định, lòng chợt bối rối.
Quân không nói ngay, chỉ ngồi đó, xoay nhẹ ly whisky trong tay, để ánh đèn phản chiếu thứ chất lỏng màu hổ phách lấp lánh. Lan Anh cảm thấy mình bị buộc phải lấp đầy khoảng lặng.
— “Anh cũng tham dự hội nghị chiều nay?” – Cô hỏi khẽ.
— “Đúng. Tôi chỉ là khách mời thôi.” – Anh mỉm cười. “Nhưng hình như cô mới là người thực sự khiến cả căn phòng tập trung.”
Lan Anh ngỡ ngàng. Câu nói ấy vừa giống một lời khen, vừa như một lời trêu chọc tinh tế. Cô bật cười nhẹ, cố giấu sự bối rối sau lớp vỏ điềm tĩnh.
— “Anh đánh giá cao quá rồi. Tôi chỉ đang cố gắng sống sót thôi.”
— “Cố gắng sống sót…” – Quân lặp lại, như đang nghiền ngẫm từng chữ. “Nghe giống như cô đang chiến đấu với thứ gì đó.”
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, sắc sảo đến mức Lan Anh cảm giác như mình vừa để lộ một phần bí mật. Cô vội lảng sang chuyện khác, nhưng Quân không vội thúc ép. Anh chỉ ngồi đó, lặng im một lúc lâu, rồi bất chợt nghiêng đầu về phía cô:
— “Cô có muốn thử một ly cocktail đặc biệt không? Ở đây có món Manhattan pha theo công thức riêng, khá thú vị.”
Cô thoáng do dự. Bình thường Lan Anh không dễ dàng nhận lời trước những lời mời của đàn ông xa lạ. Nhưng không hiểu sao, trước sự tự tin và khí chất của người đàn ông này, mọi phòng ngự trong cô như yếu đi.
— “Được thôi.” – Cô khẽ gật.
Anh ra hiệu cho bartender. Chẳng mấy chốc, hai ly cocktail sóng sánh màu hổ phách được đặt xuống bàn. Quân nâng ly, chạm khẽ vào ly cô.
— “Vì sự tình cờ.” – Anh nói.
— “Vì sự tình cờ.” – Cô nhắc lại, đôi môi khẽ chạm vào ly.
Hương rượu nồng cay, vị ngọt ẩn sâu lan tỏa khiến lòng cô nóng dần lên. Ánh mắt anh vẫn dõi theo từng cử động của cô, không hề giấu giếm. Cái nhìn ấy không quá trần trụi, nhưng lại đủ gợi mở để khiến trái tim cô loạn nhịp.
Một lúc sau, anh bất chợt nói:
— “Ngày mai cô có lịch trình gì sau hội nghị không?”
— “Có lẽ sẽ ở lại thêm một ngày. Tôi muốn đi dạo quanh thành phố, tranh thủ nghỉ ngơi một chút.” – Cô đáp.
— “Trùng hợp thật.” – Anh cười khẽ. “Tôi cũng chưa có kế hoạch cụ thể. Nếu cô không ngại, tôi có thể làm hướng dẫn viên bất đắc dĩ.”
Lan Anh thoáng sững người. Lời mời bất ngờ, thẳng thắn nhưng không hề gượng ép. Anh nói như thể việc họ gặp nhau, rồi dành thời gian cùng nhau là điều hiển nhiên.
Trong giây lát, lý trí mách bảo cô nên từ chối. Họ chỉ mới quen, mọi thứ còn quá sớm, quá mơ hồ. Nhưng một phần khác trong cô – phần bị ánh mắt anh kích thích, bị nụ cười kia cuốn hút – lại muốn gật đầu.
— “Ừm… có lẽ cũng thú vị.” – Cô khẽ nói, giọng nhỏ hơn bình thường.
Nụ cười nơi khóe môi anh sâu thêm một chút, như vừa xác nhận điều anh đã dự đoán từ trước.
Cả buổi tối hôm ấy, họ ngồi chuyện trò, không quá nhiều lời nhưng mỗi câu nói đều như có sức nặng. Quân kể đôi chút về những chuyến công tác xa, những thành phố anh đã đi qua. Lan Anh lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại, thỉnh thoảng chỉ mỉm cười. Thời gian trôi nhanh hơn cô tưởng.
Khi đứng dậy rời khỏi quán bar, hành lang khách sạn đã vắng lặng, chỉ còn tiếng bước chân họ vang vọng. Trước cửa thang máy, Quân quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu lại:
— “Ngày mai, tôi sẽ đợi cô lúc 9 giờ ở sảnh. Hy vọng cô sẽ không đổi ý.”
Cửa thang máy mở ra. Lan Anh bước vào, quay lại thấy anh vẫn đứng đó, bàn tay đút túi quần, ánh mắt dõi theo. Một thoáng thôi, nhưng trong lòng cô dấy lên một cảm giác vừa hồi hộp, vừa háo hức.
Khi cửa thang máy khép lại, cô chợt nhận ra: mình đã đồng ý cho một người đàn ông xa lạ bước vào thế giới vốn dĩ đầy trật tự của bản thân. Và điều đó chắc chắn sẽ kéo theo những hệ quả không thể lường trước…