Buổi sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa, rải xuống phòng khách thứ ánh sáng vàng nhạt. Không khí sau mưa trong lành hơn, nhưng với Huy, chẳng có chút nhẹ nhõm nào. Cậu vẫn mang trong mình tâm trạng nặng nề sau những gì xảy ra đêm qua.
Lan đang lúi húi trong bếp, tiếng xoong nồi va chạm hòa lẫn cùng mùi thơm của cháo gà thoang thoảng khắp gian nhà. Cảnh tượng ấy vốn quen thuộc, giản dị, nhưng đối với Huy, nó lại gợi ra một cảm giác nghèn nghẹn.
Cậu ngồi ở bàn ăn, chống cằm nhìn ra cửa sổ. Tiếng muỗng khuấy đều trong nồi cháo vang lên, xen lẫn với tiếng bước chân nhẹ nhàng của Lan. Mỗi nhịp động tác, mỗi tiếng động từ cô đều trở thành âm thanh khuấy động tâm trí cậu.
Khoảng cách vô hình
– “Con ăn đi, có lẽ hôm qua con đi bộ ngoài trời lạnh nên sáng nay sắc mặt nhợt nhạt lắm.” – Lan đặt bát cháo xuống trước mặt Huy, giọng đầy quan tâm.
Huy thoáng chần chừ, rồi gật đầu. Cậu đưa muỗng lên, múc từng thìa nhỏ, nhưng hương vị chẳng vào nổi cổ họng. Đầu óc cậu bị níu lại bởi câu nói “mẹ” mà Lan buột miệng hôm qua.
Cậu nhìn Lan. Cô đang lau bàn, dáng người nghiêng nghiêng, ánh nắng hắt vào làm nổi bật những đường nét mềm mại. Một sự dịu dàng mà bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ gọi bằng hai chữ “gia đình”. Nhưng đối với Huy, tất cả như một trò đùa trớ trêu của số phận.
Cậu buông muỗng, cố giữ giọng bình thản:
– “Cô… à, mẹ… có cần con phụ gì không?”
Lan khựng lại một chút, rồi quay sang, nụ cười hiền:
– “Không cần đâu, con cứ ăn đi. Chỉ cần con khỏe mạnh, ngoan ngoãn là đủ rồi.”
Chữ “ngoan ngoãn” lướt qua tai Huy như một nhát dao. Phải, với cô, cậu mãi chỉ là một đứa trẻ cần quan tâm, dạy bảo. Còn những rung động giấu kín trong lòng cậu – liệu có bao giờ Lan nhận ra?
Sự im lặng chất chồng
Những ngày tiếp theo, căn nhà trôi qua trong một sự im lặng lạ lùng. Không phải im lặng tuyệt đối, nhưng giữa Huy và Lan, khoảng cách như vô hình ngày một lớn dần.
Huy cố tránh những lần ánh mắt chạm nhau. Khi Lan đến gần, cậu viện cớ rời đi. Khi hai người chỉ còn lại trong nhà, cậu tìm mọi cách giữ khoảng cách. Nhưng càng tránh, Huy càng thấy tim mình đau nhói. Cậu nhận ra mình đang vừa khao khát, vừa trốn chạy cùng một lúc.
Lan dường như cũng cảm nhận được sự thay đổi. Thỉnh thoảng, cô nhìn Huy thật lâu, ánh mắt lộ chút gì đó mơ hồ, nhưng rồi nhanh chóng giấu đi bằng một nụ cười nhẹ. Cô không hỏi, cũng không ép. Chính sự im lặng ấy lại khiến Huy càng bối rối hơn.
Một cuộc trò chuyện lửng lơ
Một buổi tối, khi cha Huy đi công tác xa, trong nhà chỉ còn hai người. Bữa cơm diễn ra chậm chạp. Tiếng muỗng chạm vào bát vang vọng rõ ràng giữa căn bếp yên ắng.
Huy cúi gằm mặt, ăn vội vàng. Lan thì lặng lẽ gắp thức ăn cho cậu, như thói quen thường ngày. Cuối cùng, cô khẽ lên tiếng:
– “Dạo này con tránh mặt mẹ. Có chuyện gì sao?”
Huy sững người, muỗng trên tay khựng lại. Một thoáng im lặng nặng nề bao trùm. Cậu cắn môi, đáp lí nhí:
– “Không có… con chỉ bận học thôi.”
Lan nhìn cậu, ánh mắt như muốn xuyên thấu. Nhưng rồi cô khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cả hai tiếp tục ăn trong lặng lẽ. Nhưng trong lòng Huy, câu hỏi ấy cứ vang mãi. Phải chăng Lan đã nhận ra điều gì? Hay tất cả chỉ là suy nghĩ quá đà của cậu?
Vết nứt đầu tiên
Đêm hôm đó, khi Huy nằm trên giường, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào, cậu nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng ngoài hành lang. Rồi tiếng cửa phòng Lan khép lại. Một cảm giác khó tả dâng lên, vừa gần gũi, vừa xa xăm.
Cậu nhớ đến bàn tay ấm áp đặt trên trán mình, nhớ đến ánh mắt hiền dịu, nhớ đến những khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng in đậm trong tâm trí. Và hơn hết, cậu nhớ đến sự im lặng. Một sự im lặng kéo dài, đang dần nứt vỡ từ bên trong.
Huy nhắm mắt lại, tự hỏi:
“Liệu cô ấy có cùng cảm nhận giống mình không? Hay tất cả chỉ do mình tự huyễn hoặc?”
Nhưng càng hỏi, tim cậu càng run rẩy. Bởi nếu câu trả lời là “không”, thì tất cả chỉ còn lại sự cấm kỵ và nỗi đau.