ngọn lửa trong bóng đêm

Chương 9: Gió mùa về mang theo xao động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tháng mười, Hà Nội bắt đầu đón những đợt gió mùa đầu tiên. Cái lạnh se sắt ùa vào từng con ngõ nhỏ, thổi qua hàng cây, cuốn theo lá vàng rơi lả tả. Không khí mang theo mùi đất ẩm ngai ngái, mùi hoa sữa còn sót lại phảng phất, tất cả như báo hiệu một mùa đông đang đến gần.

Trong căn phòng nhỏ trên tầng hai, Huy ngồi lặng lẽ bên bàn học. Trước mặt anh là chồng sách vở cao ngất, nhưng từng trang giấy mở ra chỉ làm mắt anh hoa lên, chẳng thể tập trung nổi. Ánh đèn bàn hắt xuống tạo một vệt sáng hẹp, phần còn lại của căn phòng chìm trong bóng tối mờ mờ. Tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc từng nhịp chậm rãi, hòa cùng tiếng gió rít qua khe cửa, tạo nên một thứ âm thanh đều đặn nhưng day dứt.

Huy chống cằm, mắt nhìn vô định vào cuốn vở trắng. Trong đầu anh, bao nhiêu suy nghĩ cứ rối tung lên. Anh nhớ đến ánh mắt của Lan – dịu dàng nhưng sâu thẳm như đang muốn dò hỏi điều gì đó. Anh nhớ đến những cử chỉ chăm sóc của cô, cái cách cô luôn xuất hiện đúng lúc khi anh cần. Nhưng càng nhớ, trái tim anh lại càng nặng trĩu, bởi có một bí mật anh chẳng thể nói ra.

Cánh cửa khẽ mở. Lan bước vào, trên tay bưng một tách trà nóng bốc khói. Mùi hương hoa nhài lan tỏa khắp căn phòng, làm dịu đi phần nào cái lạnh. Cô đặt nhẹ tách trà xuống bàn, rồi cúi nhìn Huy.

– Anh uống chút cho ấm người đi. – Giọng Lan nhỏ nhẹ, nhưng mang theo sự quan tâm chân thành.

Huy ngẩng lên, thoáng bất ngờ. Anh khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy gượng gạo đến mức Lan nhìn thấy mà tim nhói lên.

– Cảm ơn em. – Huy cầm tách trà, hơi nóng lan tỏa qua lòng bàn tay, nhưng trong lòng anh thì vẫn lạnh buốt.

Lan ngồi xuống cạnh bàn, im lặng vài giây như đang cân nhắc. Rồi cô khẽ nghiêng đầu, giọng nói trầm lại:

– Em thấy dạo này anh hay suy nghĩ nhiều, ít cười hẳn đi. Có chuyện gì anh chưa nói với em phải không?

Huy thoáng sững người. Những ngón tay anh siết chặt quai tách trà đến mức như muốn làm nó vỡ vụn. Đôi mắt anh chao đảo, không dám nhìn thẳng vào cô. Sau vài giây, anh hít một hơi thật sâu, cố tìm lời lấp liếm:

– Không… chỉ là công việc, với lại mấy bài nghiên cứu ở trường nhiều quá. Anh hơi mệt thôi.

Lan nhìn anh chăm chú, ánh mắt cô pha lẫn lo lắng và nghi ngờ. Cô không tin vào câu trả lời hời hợt ấy. Người đàn ông trước mặt cô không chỉ đang mệt mỏi vì học hành, mà còn đang che giấu một điều gì khác, sâu kín và nặng nề.

Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Ngoài kia, gió thổi mạnh hơn, làm rung lên những tấm kính cửa sổ. Tiếng lá khô xào xạc bay qua khoảng sân hẹp, như nhắc nhở rằng có những điều không thể mãi giấu đi.

Huy đứng dậy, bước tới cửa sổ, mở cánh cửa ra. Một luồng gió lạnh ùa vào khiến mái tóc anh rối tung. Anh nhìn ra khoảng trời xám xịt, những đám mây dày đặc che phủ, chẳng thấy chút ánh sáng nào. Trong ánh nhìn của anh là cả một vùng u tối, như phản chiếu tâm trạng ngổn ngang không lối thoát.

Lan không chịu nổi sự im lặng ấy. Cô tiến đến gần, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Vòng tay nhỏ bé nhưng ấm áp, như muốn giữ chặt anh lại với thực tại.

– Anh à… – Giọng Lan run run, nghẹn ngào. – Dù anh có chuyện gì, dù anh đang giấu em điều gì, thì xin anh nhớ… em vẫn sẽ ở cạnh anh. Đừng tự mình gánh chịu tất cả như thế.

Huy khựng lại. Cơ thể anh căng cứng, rồi dần dần thả lỏng trong vòng tay cô. Đôi mắt anh nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc. Trong tim, một cơn bão đang gào thét: anh muốn thú nhận tất cả, muốn kể cho cô nghe nỗi đau, nỗi sợ và cả sự thật phũ phàng kia. Nhưng lý trí lại níu giữ, cảnh báo rằng nếu nói ra, mọi thứ sẽ sụp đổ, tình yêu này sẽ không còn nguyên vẹn.

Anh quay lại, ôm chặt Lan trong lồng ngực. Không gian chợt im ắng, chỉ còn tiếng tim hai người đập thình thịch trong sự gần gũi nghẹn ngào. Nhưng cả hai đều biết, đây chỉ là khoảng khắc tạm bợ của bình yên trước bão tố.

Ngoài kia, gió mùa thổi mạnh hơn nữa, cuốn tung từng lớp lá vàng, như những mảnh quá khứ đang bị xé vụn. Trong căn phòng nhỏ, hai con người níu chặt lấy nhau để tìm hơi ấm, nhưng giữa vòng tay ấm áp ấy, một khoảng cách vô hình đang lớn dần, âm thầm, lặng lẽ… báo hiệu cho một biến cố không thể tránh khỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×