Sáng sớm, thành phố vẫn còn chìm trong sương mỏng, những tia nắng đầu tiên len lỏi qua các tòa nhà cao tầng, chiếu rọi lên những con phố đông đúc dần đông học sinh, công nhân và những người đi làm. Trong một con hẻm nhỏ gần trung tâm, một quán cà phê mang tên “Thanh Trà” vẫn mở cửa sớm, tỏa hương cà phê thoang thoảng ra ngoài.
Nữ chính, Lạc Tử Vy, đang đứng sau quầy pha chế, tóc cột gọn, áo thun trắng thêu logo quán, tay thoăn thoắt khuấy ly cà phê sữa cho khách. Cô vốn nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt rực sáng sự thông minh, mạnh mẽ. Quán không quá lớn, nhưng sạch sẽ, ấm cúng, mang đến cảm giác thân thiện ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Ly cà phê sữa của anh đây, uống nóng sẽ ngon hơn,” cô nói, mỉm cười với một khách hàng quen thuộc. Khách cầm ly, gật đầu cám ơn rồi lướt đi, để lại không gian yên tĩnh.
Tử Vy thở dài, lau tay lên chiếc khăn bếp, chuẩn bị cho ca sáng bận rộn phía trước. Bỗng nhiên, tiếng động lạ vang lên từ phía cửa. Một bóng người lao nhanh, vội vã đến mức suýt vấp vào chiếc thùng rác đặt gần quầy.
“Ê, cẩn thận chứ!” Tử Vy hét lên, chạy ra.
Người ấy dừng lại, cúi người giữ thăng bằng. Trông anh ta cao lớn, mặc vest xám chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng nhưng cực kỳ cuốn hút, mắt sâu như hai viên ngọc đen.
“Tôi… xin lỗi,” anh nói, giọng trầm, dường như vừa tỉnh dậy sau cơn mệt mỏi.
“Ôi trời, anh suýt té kìa! Để tôi giúp…” Tử Vy nắm tay anh ta, kéo anh đứng vững.
Anh nhìn cô, ánh mắt như chạm phải một điều gì đó lạ lùng, rồi hơi nhíu mày, không nói gì nữa.
“Anh sao vậy? Trông hơi xanh xao ấy,” cô hỏi, giọng đầy lo lắng nhưng cũng hơi hài hước.
Anh thở dài, nhún vai. “Tôi ổn.”
Tử Vy nghi ngờ. Ai mà chỉ đi bộ mà xanh xao thế này? Cô vừa định hỏi thêm, thì anh đột ngột lảo đảo, suýt ngã. Cô lập tức lao tới, vòng tay giữ lấy anh.
“Anh cần ngồi xuống!” cô nói quyết đoán.
Nam khách lắc đầu, nhưng Tử Vy chẳng thèm nghe lời. Cô kéo anh tới một chiếc ghế gần quầy, ngồi xuống, đặt tay anh lên ghế.
“Ngồi yên đó, tôi sẽ lấy nước cho anh,” cô nói, rồi nhanh chóng chạy vào bếp, rót một cốc nước lọc. Khi trở lại, cô đặt trước mặt anh.
Anh cúi đầu uống, không nói gì. Tử Vy đứng bên cạnh, quan sát anh một lúc, ánh mắt lấp lánh tò mò. “Anh tên gì? Tôi gọi điện thoại cho người thân của anh không?”
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu nhìn cô. “Không cần. Tôi tên Đình Hạo.”
Tử Vy khẽ gật đầu, nhưng không giấu được vẻ ngạc nhiên: tên ngắn gọn, giọng nói trầm, nhưng sao nghe có gì đó… quyền lực?
Cô ngồi xuống đối diện, nheo mắt nhìn anh. “Anh ốm hay sao mà trông như vừa đi qua bão vậy?”
Đình Hạo im lặng, chỉ nhướng mày, như muốn đánh giá cô. Tử Vy hắng giọng, cười trừ. “Thôi được, anh im thì tôi tự nói vậy. Tôi là Tử Vy, làm ở quán cà phê này. Nhìn anh… chắc không phải khách quen đâu nhỉ?”
Anh vẫn không trả lời, chỉ quan sát xung quanh quán. Ánh mắt anh dừng lại ở bức tranh nhỏ trên tường, hình một cốc trà xanh, rồi trở lại nhìn cô.
“Anh… muốn uống gì không? Tôi pha cho,” cô gợi ý, giọng mềm hơn.
“Cà phê. Đen.”
Tử Vy nhăn mặt một chút. “Đen hả? Được thôi, tôi pha cho. Nhưng uống nhiều cà phê lúc đang xanh xao như vậy thì không tốt đâu nha.”
Đình Hạo khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng ấm lên. Một nụ cười hiếm hoi, khiến Tử Vy cũng hơi bối rối.
Cô quay lại pha cà phê, vừa khuấy vừa thầm nghĩ: “Người này… khác người bình thường thật.”
Khi cà phê xong, Tử Vy mang ra đặt trước mặt anh. Anh cầm ly, nhấp một ngụm, sau đó… hắng giọng:
“Cảm ơn.”
Đó là lời cảm ơn ngắn ngủi, nhưng đầy trọng lượng. Tử Vy ngồi xuống, quan sát anh một lúc, rồi phá vỡ sự im lặng:
“Thế anh sao lại xuất hiện ở đây sớm vậy? Cũng không phải giờ cao điểm đâu.”
Đình Hạo nhíu mày, trả lời chậm rãi: “Có việc cá nhân…”
Tử Vy nhếch môi. “Ồ, việc cá nhân… nghe thật bí ẩn nhỉ?”
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như đang dò xét, rồi hờ hững nói: “Anh thấy quán này… thú vị.”
Tử Vy cười khẽ, gật đầu: “Đúng vậy, quán này nhỏ thôi, nhưng yên tĩnh. Anh thích yên tĩnh hả?”
Anh chỉ gật nhẹ, không nói gì thêm. Cô liếc nhìn anh, tự nhủ: “Người này… chắc là kiểu CEO hay gì đó, lạnh lùng nhưng không ngờ cũng dễ tổn thương.”
Một lát sau, Đình Hạo đứng lên. “Tôi phải đi.”
Tử Vy hơi bất ngờ. “À, anh đi đâu vậy?”
“Có việc.”
“Ờ… nhưng ít ra cũng để lại số điện thoại chứ, lần sau đừng suýt té nữa nhé!”
Anh quay lại nhìn cô, đôi môi hơi nhếch lên, và bất ngờ… đưa lại danh thiếp. “Sẽ liên lạc.”
Tử Vy nhận lấy, ánh mắt dán vào tấm danh thiếp sang trọng, tên công ty và logo hiện rõ: Tập đoàn Phong Thạch – CEO: Đình Hạo.
Cô lặng người một giây, rồi bật cười: “Hóa ra… CEO lạnh lùng lại té vấp trong quán cà phê nhỏ của tôi. Thật buồn cười.”
Anh bước ra khỏi cửa, để lại Tử Vy ngồi thẫn thờ, vừa bất ngờ, vừa tò mò, vừa hứng thú. Cô thầm nghĩ: “Người này… không biết vì sao, lại khiến tôi cảm giác muốn gặp lại.”
Ngoài đường, nắng bắt đầu chói chang hơn, nhưng trong lòng Tử Vy lại thấy một cảm giác ấm áp khó tả. Một khởi đầu bình thường cho một ngày tưởng chừng như bình thường, nhưng dường như… định mệnh đã bước vào cuộc đời cô.
Những ngày sau, cô vẫn nhớ đến ánh mắt, nụ cười và giọng nói trầm nhưng ấm của anh. Mỗi khi quán cà phê mở cửa, lòng cô lại dấy lên một chút mong chờ: liệu hôm nay, anh có xuất hiện nữa không?
Và rồi, như định mệnh, một bước chân vội vã quen thuộc lại vang lên trước cửa…