ngọt sủng ceo

Chương 2: Ấn tượng đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lạc Tử Vy thức dậy với một cảm giác khó tả: hình ảnh người đàn ông hôm qua cứ hiện lên trong đầu. Cô lắc đầu, tự nhủ: “Chắc là vì anh ta… lạ quá thôi.” Nhưng dù muốn phủ nhận, cô vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh khi nhớ đến đôi mắt sâu thẳm ấy, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng của anh.

Quán cà phê “Thanh Trà” vẫn mở cửa đúng giờ, tỏa hương cà phê thoang thoảng ra ngoài. Tử Vy xếp ly, lau bàn và chuẩn bị nguyên liệu cho ca sáng bận rộn. Khách hàng đầu tiên là một cặp vợ chồng già, rồi vài sinh viên đến học nhóm. Không ai biết rằng hôm nay, quán cà phê sẽ lại đón một vị khách đặc biệt.

Khoảng 8 giờ sáng, tiếng chuông cửa vang lên. Tử Vy nhìn lên, và tim cô nhảy một nhịp: người đàn ông cao lớn, vest xám bóng bẩy, bước vào quán. Chính là Đình Hạo. Anh không vội, điềm tĩnh quan sát không gian xung quanh như muốn đoán định mọi thứ.

Cô hít một hơi, cố tỏ ra bình tĩnh: “Chào anh… trở lại sớm nhỉ?”

Đình Hạo chỉ gật nhẹ, giọng trầm: “Tôi nhớ quán này.”

Tử Vy cười, nhưng trong lòng lại hơi bối rối. “À, hôm qua anh té ngã, may mà còn sống sót…” Cô nháy mắt, pha chút hài hước.

Anh nhìn cô, nét mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt lấp lánh, như đang đánh giá câu chuyện của cô. “Cô… tên gì?”

“Tử Vy. Tôi làm ở đây.”

Anh gật đầu, rồi hỏi: “Cà phê đen. Không đường. Không sữa. Nhanh.”

Tử Vy nhíu mày. “Ồ, cà phê đen hả… Người bình thường mà uống cà phê đen sớm thế này chắc… mạnh mẽ lắm nhỉ?”

Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn giữ sự điềm tĩnh nhưng thoáng ấm. “Đúng vậy.”

Cô cười khẽ, vừa pha cà phê vừa tự nhủ: “Người này… sao cứ khiến mình vừa sợ vừa thích thế nhỉ?”

Khi Tử Vy mang cà phê ra, một khách hàng trẻ tuổi bất ngờ chen vào, va phải bàn, làm tràn một chút nước cà phê lên sàn. Nữ chính phản ứng ngay: “Cẩn thận chứ! Sẽ trượt đó!”

Đình Hạo quay sang, thấy cô đứng ra giữ tình huống, ánh mắt thoáng lướt qua: tự nhiên, linh hoạt, không chút sợ hãi. Anh cảm thấy trong lòng một chút hứng thú.

Sau khi khách ổn định, Tử Vy quay lại chỗ anh. “Đây, cà phê của anh. Đừng uống nóng quá đấy nhé, dễ bỏng lưỡi.”

Anh cầm ly, nhấp một ngụm, gật nhẹ. “Ngon.”

Cô cười: “Ngon hả? Chỉ cà phê đen thôi mà anh khen. Thật ra… tôi muốn làm anh cười hơn.”

Anh nhíu mày, đôi môi thoáng cong. “Cô có nhiều năng lượng.”

“À, tôi chỉ… sống thật thôi,” Tử Vy đáp, vừa ngượng vừa tự hào.

Đình Hạo nhìn xung quanh quán, rồi quay sang nữ chính: “Cô làm việc ở đây một mình sao?”

Tử Vy gật: “Đúng, nhưng còn bạn bè và khách quen giúp đỡ nữa. Anh… muốn giúp tôi không?”

Anh hơi nghiêng đầu: “Có lẽ tôi sẽ ghé lại thường xuyên hơn.”

Cô bật cười, hơi thở hổn hển: “Ô… thì ra anh có kế hoạch trở thành khách quen à?”

Anh chỉ gật nhẹ, đôi mắt đen sâu dường như đang dõi theo từng cử chỉ của cô. Trong lòng Tử Vy, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích trào dâng. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông vừa lạnh lùng, vừa khiến cô cảm thấy muốn ở bên cạnh.

Sau khi ngồi uống cà phê, Đình Hạo đột ngột hỏi: “Cô có biết làm món trà đặc biệt không?”

Tử Vy nhíu mày: “Trà đặc biệt? Anh muốn kiểu gì?”

“Ngẫu nhiên, nhưng phải tinh tế.”

Cô cười khẩy: “Nghe có vẻ thách thức quá. Nếu tôi làm không vừa ý, anh sẽ…?”

Anh chỉ im lặng, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát cô, như muốn nhìn thấu mọi bí mật.

Tử Vy cảm thấy áp lực, nhưng đồng thời bị kích thích. Cô nghĩ: “Anh này… sao cứ nhìn mình như muốn đọc hết tâm tư vậy?”

Cô nhanh chóng chuẩn bị một ấm trà, cho từng lá trà vào bình, nhúng nước sôi, hít hương trà, và đặt trước mặt anh.

Anh nhấp một ngụm, đôi mắt khẽ mở to: “Cô làm tốt.”

Tử Vy mỉm cười: “Thấy chưa, không phải cứ tinh tế là dễ đâu.”

Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng hơn một chút: “Cô… thú vị.”

Một lát sau, Đình Hạo đứng lên, định ra về. Cô vội hỏi: “Anh… khi nào quay lại?”

Anh nhìn cô, hơi nghiêng đầu: “Sẽ không để cô chờ lâu.”

Tử Vy ngồi lại, nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh ra khỏi quán, lòng bỗng xao xuyến.

Người khách quen ở quán, biết chuyện hôm qua, liếc cô nói: “Cậu vừa gặp CEO đấy à? Ôi… cậu may mắn quá!”

Tử Vy nhún vai, cười khẩy: “May mắn hay định mệnh nhỉ?”

Trong lòng cô, một câu hỏi xuất hiện: liệu ngày hôm nay chỉ là bắt đầu của một câu chuyện tình cảm đặc biệt, hay sẽ còn nhiều bất ngờ khác đang chờ?

Và quả thật, chỉ vài ngày sau, Đình Hạo lại xuất hiện tại quán, nhưng lần này… anh không đơn giản chỉ là khách quen. Một bước chân vội vã quen thuộc vang lên trước cửa, khiến trái tim Tử Vy một lần nữa rung lên, nhịp điệu ngày thường bỗng chốc thay đổi, mở ra chương mới cho mối duyên định mệnh này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×