Sáng hôm đó, Lạc Tử Vy thức dậy với tâm trạng lẫn lộn. Sau sự kiện hôm qua, cô vẫn còn băn khoăn về một số tình tiết giữa cô và Đình Hạo. Ánh mắt sâu thẳm của anh, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng, vẫn in sâu trong lòng cô.
Cô tự nhủ: “Người này… sao vừa khó gần vừa khiến mình muốn gần anh ta đến vậy?”
Trời se lạnh, quán cà phê “Thanh Trà” mở cửa đúng giờ. Không khí trong quán thoang thoảng hương trà, cà phê và bánh ngọt. Tử Vy vừa lau bàn vừa sắp xếp ghế, chuẩn bị nguyên liệu, nhưng ánh mắt không rời cửa, chờ đợi bóng dáng quen thuộc.
Khoảng 8 giờ sáng, tiếng chuông cửa vang lên. Tử Vy lập tức quay lại và thấy Đình Hạo bước vào, bộ vest xám gọn gàng, ánh mắt dõi khắp quán trước khi dừng lại ở quầy. “Cà phê đen. Không đường. Nhanh.”
Cô cười khẽ, pha cà phê nhanh chóng, đặt ly trước mặt anh: “Anh… khỏe chứ?”
Anh nhấp một ngụm, ánh mắt dịu dàng: “Tôi ổn.”
Trong khi Tử Vy chuẩn bị bánh ngọt, một khách hàng nam trẻ tuổi bước vào, nhìn Đình Hạo với ánh mắt tò mò: “Ồ, là anh Đình Hạo? Nghe nói anh thường xuyên ghé quán này à?”
Tử Vy đỏ mặt, lo lắng anh sẽ hiểu lầm. Cô vội giải thích: “Anh ấy chỉ… là khách quen thôi.”
Đình Hạo nhíu mày, ánh mắt thoáng nghi ngờ, nhưng không nói gì. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh, vừa lo vừa hạnh phúc.
Sau khi khách ra ngoài, Đình Hạo đứng lên, đi quanh quán, lau bàn, sắp xếp ghế. Tử Vy nhìn anh, cảm giác vừa ấm áp vừa rung động: “Người này… sao vừa nghiêm nghị vừa quan tâm đến mình như vậy?”
Đột nhiên, một sự cố xảy ra: bình hoa trên quầy bị va chạm, rơi xuống vỡ tan. Tử Vy giật mình, chạy tới nhưng cũng bị thương nhẹ ở tay. Đình Hạo lập tức lao tới, kéo cô ra phía sau, đặt tay lên vết thương, ánh mắt đầy quan tâm: “Cô có đau không?”
Cô đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không… tôi ổn mà.”
Anh không thuyết phục, nhẹ nhàng lau vết thương cho cô: “Không được, vết thương phải chăm sóc kỹ. Tôi không muốn cô bị thương.”
Cô cảm thấy trái tim mình rung lên, vừa hạnh phúc vừa bối rối. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sự quan tâm sâu sắc, vừa uy quyền vừa dịu dàng từ một người đàn ông vừa mới quen.
Buổi trưa, quán cà phê vắng dần, Tử Vy và Đình Hạo ngồi đối diện, thưởng thức cà phê. Anh nhìn cô, giọng trầm ấm: “Hôm nay cô làm tốt, biết giữ trật tự trong quán, chăm sóc khách.”
Cô đỏ mặt, nhún vai: “Cảm ơn… nhưng nếu không có anh giúp, tôi chắc sẽ bối rối mất.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Cô không phải làm một mình. Tôi luôn ở đây.”
Chiều đến, trời bắt đầu mưa nhẹ. Tử Vy hối hả chạy ra phía cửa, chuẩn bị ô cho khách. Anh đứng dõi theo cô, ánh mắt vừa uy quyền vừa dịu dàng. Khi cô suýt trượt chân, anh lập tức lao tới, kéo cô ra, bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Anh… sao lại quan tâm tôi nhiều vậy?”
Anh chỉ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Bởi vì tôi… không muốn cô gặp nguy hiểm.”
Khoảng yên tĩnh trôi qua, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ vang lên trong quán. Tử Vy cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng, mối quan hệ giữa cô và Đình Hạo đã tiến thêm một bước. Một người đàn ông vừa uy quyền vừa dịu dàng, vừa quan tâm vừa bảo vệ, đang trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.
Khi quán đóng cửa, Tử Vy thu dọn đồ, còn anh đứng bên cạnh, quan sát: “Cô hôm nay mệt không?”
Cô lắc đầu, cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc: “Không… tôi ổn.”
Anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt sâu thẳm: “Nếu có chuyện gì, hãy để tôi giúp.”
Cô đỏ mặt, vừa hạnh phúc vừa bối rối: “Anh… luôn giúp tôi sao?”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi luôn muốn chăm sóc cô.”
Trái tim Tử Vy rung lên, cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp. Cô biết rằng, thử thách phía trước sẽ không đơn giản, nhưng những khoảnh khắc ngọt ngào, ấm áp từ anh khiến cô cảm thấy an toàn và hạnh phúc.
Tối hôm đó, Tử Vy ngồi lại, nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra. Cô biết rằng, mỗi lần gặp anh, trái tim cô lại rung lên, vừa mong chờ vừa lo lắng. Một người đàn ông vừa nghiêm nghị vừa quan tâm, vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, đang dần trở thành một phần quan trọng trong đời cô.
Và đúng như dự cảm, chỉ vài ngày sau, một sự kiện bất ngờ khác xảy ra, khiến Tử Vy và Đình Hạo phải phối hợp cùng nhau, tạo nên một tình huống vừa thử thách vừa gắn kết.