Đêm hôm đó, trời mưa như trút nước. Lạc Tử Vy đứng trước cửa sổ căn hộ nhỏ của mình, nhìn dòng mưa rơi lặng lẽ, lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn. Ký ức về Đình Hạo vẫn còn vẹn nguyên trong đầu: ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng, và cách anh quan tâm cô mà không cần cô nhắc đến.
Cô tự nhủ: “Người này… sao vừa khó gần vừa khiến mình muốn gần anh ta đến vậy?”
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan không gian yên tĩnh. Cô nhìn màn hình, là tin nhắn từ anh:
“Trời mưa, cô đã về nhà an toàn chưa?”
Tử Vy đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô nhanh chóng trả lời: “Vâng… tôi vừa về. Cảm ơn anh.”
Anh nhắn lại: “Đừng đi ra ngoài khi mưa lớn. Tôi không muốn cô gặp nguy hiểm.”
Cô cảm thấy lòng mình ấm áp, nhưng đồng thời cũng xấu hổ vì tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên cô nhận được sự quan tâm chân thành, vừa uy quyền vừa dịu dàng, từ một người đàn ông mà cô mới quen.
Sáng hôm sau, mưa vẫn rơi nhẹ. Tử Vy bước vào quán cà phê “Thanh Trà”, vẫn còn nhớ lời nhắn tối qua. Cô thấy Đình Hạo đã có mặt từ trước, ngồi đối diện quầy, ánh mắt dõi theo cô từng cử chỉ.
“Cà phê đen. Không đường. Nhanh.” Anh nói, giọng trầm nhưng uy lực.
Cô cười khẽ, pha cà phê nhanh chóng, đặt trước mặt anh: “Anh… khỏe chứ?”
Anh nhấp một ngụm, ánh mắt dịu dàng: “Tôi ổn.”
Không khí yên ắng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ và mưa rơi ngoài cửa sổ. Tử Vy cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng, nhưng cũng có chút bối rối.
Đột nhiên, một khách hàng nữ bước vào, trông có vẻ quen thuộc. Ánh mắt cô ta dừng lại ở Đình Hạo, rồi liếc Tử Vy với vẻ tò mò: “Ồ, anh vẫn đến quán này à?”
Tử Vy đỏ mặt, tim đập nhanh, lo lắng anh sẽ hiểu lầm. Cô vội giải thích: “Anh ấy chỉ là khách quen thôi.”
Đình Hạo nhíu mày, ánh mắt thoáng nghi ngờ, nhưng không nói gì. Cô cảm thấy trái tim mình rung lên, vừa lo vừa hạnh phúc.
Sau đó, một sự cố xảy ra: bình hoa trên quầy bị va chạm, rơi xuống vỡ tan. Tử Vy giật mình, chạy tới nhưng cũng bị thương nhẹ ở tay. Đình Hạo lập tức lao tới, kéo cô ra phía sau, đặt tay lên vết thương, ánh mắt đầy quan tâm:
“Cô có đau không?”
Cô đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Không… tôi ổn mà.”
Anh không thuyết phục, nhẹ nhàng lau vết thương cho cô: “Không được, vết thương phải chăm sóc kỹ. Tôi không muốn cô bị thương.”
Khoảnh khắc ấy, Tử Vy cảm thấy trái tim mình rung lên, vừa hạnh phúc vừa bối rối. Đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc, vừa uy quyền vừa dịu dàng từ một người đàn ông vừa mới quen.
Buổi trưa, quán cà phê vắng dần, Tử Vy và Đình Hạo ngồi đối diện, thưởng thức cà phê. Anh nhìn cô, giọng trầm ấm:
“Hôm nay cô làm tốt, biết giữ trật tự trong quán, chăm sóc khách.”
Cô đỏ mặt, nhún vai: “Cảm ơn… nhưng nếu không có anh giúp, tôi chắc sẽ bối rối mất.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Cô không phải làm một mình. Tôi luôn ở đây.”
Chiều đến, trời bắt đầu mưa nhẹ. Tử Vy hối hả chạy ra phía cửa, chuẩn bị ô cho khách. Anh đứng dõi theo cô, ánh mắt vừa uy quyền vừa dịu dàng. Khi cô suýt trượt chân, anh lập tức lao tới, kéo cô ra, bảo vệ cô khỏi nguy hiểm.
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Anh… sao lại quan tâm tôi nhiều vậy?”
Anh chỉ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Bởi vì tôi… không muốn cô gặp nguy hiểm.”
Buổi tối, quán cà phê đóng cửa, Tử Vy đứng bên cửa sổ, nhìn mưa rơi. Anh bước tới gần, đặt tay lên vai cô:
“Cô có biết tôi luôn nghĩ về cô không?”
Cô ngạc nhiên, tim đập mạnh: “Anh… sao lại nói vậy?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm ấm: “Bởi vì cô quan trọng với tôi.”
Cô đỏ mặt, tim rung lên mạnh mẽ, cảm giác vừa hạnh phúc vừa hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô nghe một người đàn ông thổ lộ sự quan tâm một cách trực tiếp, nhưng không quá lộ liễu.
Khoảnh khắc yên tĩnh trôi qua, chỉ còn tiếng mưa rơi và nhạc nhẹ. Tử Vy cảm nhận được một sợi dây liên kết vô hình giữa cô và anh. Cô biết rằng, mối quan hệ giữa họ đang tiến triển, vừa ngọt ngào vừa căng thẳng, và những thử thách phía trước sẽ khiến trái tim cô rung động hơn nữa.
Đêm ấy, khi Tử Vy đi ngủ, cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ lời thổ lộ của anh. Trái tim cô rung lên, vừa mong chờ vừa lo lắng, nhưng một cảm giác an toàn và hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Cô biết rằng, cuộc hành trình tình cảm này mới chỉ bắt đầu, và mỗi lần gặp Đình Hạo, cô sẽ lại rung động, lại trải qua những khoảnh khắc ngọt ngào xen lẫn hồi hộp.