ngự trù khám phá bí ẩn quá khứ

Chương 18: Trái tim dần xích lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối trong cung điện, ánh trăng trải nhẹ trên những mái ngói, khung cảnh tĩnh lặng như một bức tranh cổ. Lâm Diệp đứng bên cửa sổ, tay cầm chiếc khay nhỏ chứa món trà thảo mộc vừa pha xong. Hơi thở của cô đều đặn, nhưng trong lòng vẫn còn rung động sau những biến cố gần đây – từ âm mưu bị lộ, đến nguy cơ tấn công và thử thách niềm tin của Hoàng Thượng.

Hôm nay, Hoàng Thượng mời cô vào phòng làm việc riêng, nơi ông thường giải quyết công việc triều chính. Khi Lâm Diệp bước vào, ánh mắt ông không còn lạnh lùng như trước. Thay vào đó là sự tò mò pha chút ấm áp, khiến cô cảm nhận được sự gần gũi hiếm hoi giữa hai người.

“Ngự Trù… hôm nay, cô lại mang trà?” giọng ông trầm nhưng dịu dàng.

Cô cúi đầu, mỉm cười nhẹ:

“Thưa Ngài, trà này có chút thảo mộc đặc biệt, vừa giúp thư giãn, vừa tốt cho sức khỏe. Mong Ngài thưởng thức.”

Hoàng Thượng nâng chén trà, nhấp một ngụm, ánh mắt liếc qua cô. Một khoảnh khắc im lặng, chỉ còn tiếng gió ngoài cửa sổ và mùi trà lan tỏa. Lâm Diệp nhận ra rằng Hoàng Thượng đang để ý đến từng chi tiết nhỏ, từng cử chỉ, từng ánh mắt, và dường như đang cảm nhận sự quan tâm chân thành từ cô.

“Ngự Trù… cô biết không, trước đây ta luôn nghĩ rằng tất cả đều chỉ là chiến lược, mưu kế và quyền lực. Nhưng cô… khiến ta nhận ra, giữa cung điện đầy hiểm nguy vẫn có thể xuất hiện khoảnh khắc chân thành và ấm áp,” Hoàng Thượng nói, giọng trầm nhưng dịu.

Lâm Diệp hơi đỏ mặt, nhưng không né tránh ánh mắt ông. Cô nhẹ nhàng đáp:

“Thưa Ngài, tôi chỉ mong Ngài có thể yên tâm và cảm thấy thoải mái, ít nhất là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai lặng yên, như thể thời gian dừng lại. Lâm Diệp cảm nhận trái tim Hoàng Thượng gần với cô hơn, sự căng thẳng giảm đi, thay vào đó là một sự tin tưởng và đồng cảm.

Ông bước lại gần, giọng trầm hẳn:

“Ngự Trù… những ngày qua, cô đã cứu triều đình, bảo vệ mạng sống của những người vô tội, và thậm chí khiến ta… thay đổi cách nhìn về mọi thứ. Ta… muốn cảm ơn cô.”

Cô cúi đầu, nụ cười nhẹ hiện lên trên môi, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn: sự gần gũi này vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm. Nếu lộ sơ hở, sẽ có kẻ ác lợi dụng, phá vỡ niềm tin giữa họ.

Hoàng Thượng bất ngờ ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt không còn lạnh lùng, mà tràn đầy sự quan tâm:

“Ngự Trù… nếu ta nói, ta muốn cô ở bên cạnh không chỉ vì công việc, mà còn vì… trái tim ta muốn vậy. Cô có hiểu không?”

Lâm Diệp lặng người một giây, rồi nhẹ nhàng cúi đầu:

“Thưa Ngài… tôi hiểu. Tôi cũng… tin tưởng và quan tâm đến Ngài.”

Khoảnh khắc đó, cung điện dường như trở nên ấm áp hơn. Không còn âm mưu, không còn nghi ngờ – chỉ còn hai con người đứng cạnh nhau, trái tim dần xích lại, tạo nên mối liên kết sâu sắc giữa trí tuệ và tình cảm.

Sau buổi tối, khi Lâm Diệp trở về phòng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, cô ngồi bên bàn, suy nghĩ về những ngày qua. Âm mưu, nguy hiểm, niềm tin và tình cảm – tất cả đan xen, tạo nên một mạng lưới phức tạp mà cô phải điều hướng. Nhưng giờ đây, cô biết rằng trái tim Hoàng Thượng đã gần cô hơn, và mối quan hệ này sẽ là sức mạnh để đối phó với những thử thách tiếp theo.

Cô thầm nhủ:

“Khoảnh khắc này… sẽ là nền tảng cho những gì sắp tới. Tình cảm và trí tuệ phải đi cùng nhau, mới có thể bảo vệ triều đình và người mình quan tâm.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×