ngự trù khám phá bí ẩn quá khứ

Chương 17: Niềm tin được thử thách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm trong cung điện, ánh nắng len qua rèm cửa, rọi lên sàn đá lạnh lẽo. Lâm Diệp đang kiểm tra lại các ghi chú và dấu vết của những ngày qua. Vừa trải qua nguy cơ tấn công, cô nghĩ rằng phần nào đã củng cố vị trí và sự tin tưởng nơi Hoàng Thượng. Nhưng cung điện không bao giờ yên bình lâu dài.

Ngay lúc đó, một thái giám thân cận xuất hiện, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy cảnh báo:

“Ngự Trù, có người đã đặt nghi vấn về lòng trung thành của cô. Họ nói rằng cô… dùng kiến thức hiện đại can thiệp vào việc triều đình, làm thay đổi cục diện. Hoàng Thượng sẽ nghe họ.”

Lâm Diệp nhíu mày, biết rằng âm mưu không chỉ từ bên ngoài mà còn từ những kẻ ghen ghét, tham vọng quyền lực. Nếu Hoàng Thượng nghe lời họ, lòng tin sẽ lung lay, và cô sẽ gặp nguy hiểm. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ:

“Phải dùng trí tuệ để giữ niềm tin của Ngài, đồng thời bảo vệ sự thật.”

Đúng lúc đó, Hoàng Thượng xuất hiện, ánh mắt nghiêm nghị, giọng trầm mà sắc bén:

“Ngự Trù… có nhiều lời nói về cô. Ta muốn nghe sự thật từ chính miệng cô.”

Lâm Diệp cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên định:

“Thưa Hoàng Thượng, tôi chỉ làm những gì mình cho là đúng, bảo vệ cung đình, Hoàng Thượng và những người vô tội. Tôi chưa từng làm điều gì sai trái hay lừa dối Ngài.”

Một khoảng im lặng kéo dài. Hoàng Thượng bước đến gần, đôi mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm là sự phân vân. Ông biết rằng lời nói của các đại thần và thái giám phản diện có thể gây nhiễu, nhưng ánh mắt ông cũng nhìn thấy những bằng chứng mà Lâm Diệp đã dày công thu thập: nhật ký, bức thư, dấu vết của âm mưu bị cô phát hiện.

“Ngự Trù… nếu ta nghe lời họ và nghi ngờ cô, ta có thể mất đi người duy nhất hiểu và hỗ trợ ta trong cung,” ông nói, giọng trầm hẳn. “Nhưng nếu ta tin cô… liệu có an toàn không?”

Lâm Diệp hít sâu, biết rằng đây là thời khắc quyết định. Cô nhẹ nhàng đưa bằng chứng cho Hoàng Thượng, giải thích từng chi tiết, từng hành động, từng mưu kế mà cô đã dùng để bảo vệ triều đình. Mỗi lời nói, mỗi minh chứng đều rõ ràng, thuyết phục, nhưng vẫn giữ được sự khiêm nhường.

Hoàng Thượng xem xét, ánh mắt chuyển từ nghi ngờ sang thấu hiểu. Cuối cùng, ông gật đầu, giọng trầm nhưng ấm áp:

“Ngự Trù… ta tin cô. Sự thông minh và lòng trung thành của cô đã cứu triều đình, cứu cả mạng sống của những người vô tội. Ngay cả khi mọi người nghi ngờ, ta… sẽ đứng về phía cô.”

Lâm Diệp thở phào, cảm giác căng thẳng rút đi, thay bằng niềm nhẹ nhõm. Nhưng cô cũng biết rằng niềm tin này vừa được củng cố, vừa là trách nhiệm nặng nề: cô phải tiếp tục chứng minh bản thân, bảo vệ Hoàng Thượng và triều đình, đồng thời đối phó với những âm mưu tiếp theo.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Hoàng Thượng nhìn cô tràn đầy sự tin tưởng và thấu hiểu, khác hẳn ánh mắt nghi hoặc trước đây. Lâm Diệp nhận ra rằng tình cảm giữa họ đang sâu sắc hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô càng phải thận trọng – cung điện đầy rẫy hiểm nguy và quyền lực, nơi niềm tin đôi khi là con dao hai lưỡi.

Cô thầm nhủ:

“Mình phải giữ vững niềm tin của Hoàng Thượng, nhưng cũng phải chuẩn bị cho mọi thử thách phía trước. Niềm tin này vừa là sức mạnh, vừa là trách nhiệm. Và mình sẽ không để thất bại.”

Buổi chiều tĩnh lặng, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, Lâm Diệp ngồi bên bàn, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. Niềm tin của Hoàng Thượng đã được thử thách và vượt qua, mở ra một bước ngoặt quan trọng cho mối quan hệ giữa họ, đồng thời cũng là tiền đề cho những âm mưu tiếp theo trong cung điện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×