ngưng đọng thời gian - chàng trai ở cùng 5 người phụ nữ

Chương 1: Cát Lấp Lánh và Khoảnh Khắc Bị Đánh Cắp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong ngôi nhà của những người phụ nữ, nơi mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp và có quy luật riêng, Hải luôn là một kẻ thừa thãi, một vệ tinh xoay quanh năm mặt trời. Năm người chị, năm cá tính, năm cuộc đời hoàn toàn tách biệt, nhưng lại cùng nhau tạo nên một áp lực vô hình đè nặng lên người thanh niên 20 tuổi.

Sự ngột ngạt đó đạt đến đỉnh điểm vào một buổi chiều thứ Bảy oi ả. Anh vừa bị Nguyệt Anh (Chị Cả, Luật sư) phê bình vì không rửa bát, ngay sau đó lại bị Minh Châu (Chị Tư, Người mẫu) trêu chọc về mái tóc mới cắt. Cảm giác bị đối xử như một cậu nhóc khiến Hải bực bội, anh lao lên gác mái – nơi chứa đầy đồ cũ kỹ, bụi bặm – để tìm chút yên tĩnh.

Gác mái tối tăm, chỉ có một luồng ánh sáng yếu ớt lọt qua cửa sổ nhỏ. Giữa đống tạp vật phủ bụi, Hải thấy một vật thể nhỏ bé đang phát ra ánh sáng kỳ lạ. Đó là một chiếc đồng hồ cát cổ, được làm bằng đồng thau màu xanh rêu, kính thủy tinh gần như đen nhưng chứa đựng những hạt cát mịn màng, lấp lánh như bụi kim cương. Nó không lớn, chỉ vừa vặn trong lòng bàn tay anh.

Hải cầm chiếc đồng hồ lên, cẩn thận lau sạch lớp bụi. Cát vẫn đang chảy, nhưng rất chậm, gần như không thấy chuyển động. Anh tò mò, nhẹ nhàng lật úp nó lại.

Tích tắc.

Một âm thanh rất nhỏ, như tiếng tim đập bị bóp nghẹt, vang lên.

Rồi, sự im lặng tuyệt đối ập đến.

Không phải sự im lặng thông thường. Đây là sự im lặng chết chóc. Tiếng quạt trần đang quay ù ù bỗng dừng lại. Tiếng nhạc vọng từ phòng Thảo Nhi (Chị Hai) đột ngột tắt lịm. Ngay cả tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ cũng biến mất.

Hải cau mày, nhìn quanh. Quạt trần đứng yên, cánh quạt như bị đóng băng giữa chừng. Anh đưa tay chạm vào. Cánh quạt lạnh ngắt, cứng đơ. Anh nhìn xuống cánh tay mình, rồi nhìn chiếc đồng hồ cát.

Cát đã bắt đầu chảy, với tốc độ chậm hơn cả ban đầu, nhưng nó đang chảy.

Cảm giác hoang mang lẫn lộn với sự phấn khích trào dâng. Hải rời khỏi gác mái, bước xuống cầu thang.

Dưới tầng một, cảnh tượng khiến tim anh đập dữ dội.

Nguyệt Anh, chị cả nghiêm khắc, đang đứng giữa nhà, tay giơ lên giữa không trung, chuẩn bị đặt một cốc cà phê lên bàn. Mái tóc búi cao hơi lệch, đôi môi mím chặt. Chiếc cốc sứ trắng chỉ cách mặt bàn khoảng một milimet. Mọi thứ, mọi chuyển động của chị, đều dừng lại.

Hải tiến lại gần chị Nguyệt Anh. Anh đưa tay về phía chị, lưỡng lự. Trong tất cả mọi người, chị là người anh vừa kính trọng, vừa sợ hãi nhất. Giờ đây, chị đứng đó, hoàn toàn bất động, bất lực.

Anh vòng ra sau, thấy rõ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của chị. Anh cúi xuống, để hơi thở nóng ấm của mình phả nhẹ vào gáy chị.

Sự tĩnh lặng tuyệt đối. Chỉ còn tiếng thở dốc của chính anh.

Đây là một quyền năng. Một đặc ân cấm kỵ.

Anh đưa tay, chạm khẽ vào bờ vai cứng cáp bị che phủ bởi chiếc áo sơ mi công sở. Cảm giác lạnh lẽo của cơ thể bất động truyền qua đầu ngón tay anh. Cảm giác này, sự chiếm hữu thầm kín này, hoàn toàn khác biệt so với việc đối diện với sự nghiêm khắc thường ngày của chị. Nó giống như việc mở khóa một kho báu mà không ai biết.

Hải không thể kìm nén sự tò mò điên rồ của mình. Anh đưa bàn tay lạnh lùng, dịch chuyển nhẹ chiếc kẹp tóc trên búi tóc chị Nguyệt Anh, làm nó hơi xộc xệch. Một hành động nhỏ, vô nghĩa, nhưng là một sự thách thức lớn đối với sự hoàn hảo của chị.

Thời gian... anh phải nhanh lên. Anh nhìn vào chiếc đồng hồ cát, cát chỉ mới chảy được một phần nhỏ.

Với cảm giác hồi hộp tột độ, Hải lùi lại, chạy vụt ra khỏi phòng. Anh lật ngược chiếc đồng hồ cát một lần nữa.

Bốp!

Tiếng cốc sứ trắng chạm vào mặt bàn gỗ. Tiếng quạt trần lại kêu ù ù. Tiếng nhạc sôi động từ phòng Thảo Nhi lại tiếp tục.

Nguyệt Anh chớp mắt, đặt cốc cà phê xuống, rồi nhìn quanh. Chị chỉnh lại búi tóc, hơi nhíu mày như thể vừa có một thoáng khó chịu nào đó, nhưng rồi lại tiếp tục công việc của mình.

Hải dựa lưng vào tường, mồ hôi ướt đẫm áo. Trái tim anh đập như muốn vỡ tung.

Anh vừa đánh cắp một khoảnh khắc của Nguyệt Anh. Một khoảnh khắc mà chị hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của anh.

Cảm giác tội lỗi bị nhấn chìm bởi một cơn lốc của sự phấn khích, dâm dục và quyền lực tuyệt đối. Ánh mắt anh khẽ đảo lên tầng trên, nơi Lan Hương (Chị Ba, Cô giáo) đang cặm cụi đọc sách, nơi Cẩm Tú (Chị Năm, Y tá) đang ngủ bù ca đêm, và nơi Thảo Nhi cùng Minh Châu đang ồn ào.

Năm người phụ nữ. Năm bí mật chờ được khám phá. Và anh, Hải, giờ đây đã nắm giữ chiếc chìa khóa để mở khóa tất cả. Sự điên loạn đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×