ngưng đọng thời gian - chàng trai ở cùng 5 người phụ nữ

Chương 2: Giới Hạn Đầu Tiên Của Sự Tận Hưởng Thầm Kín


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả đêm đó, Hải không ngủ. Chiếc đồng hồ cát được đặt dưới gối, cảm giác nặng nề của kim loại đồng lạnh ngắt trở thành một loại bùa mê cấm kỵ. Anh mường tượng lại khoảnh khắc Chị Nguyệt Anh bất động, và cơn sóng khoái cảm quyền lực lại dâng lên.

Lần này, anh sẽ không chỉ là một cái chạm vụng trộm. Anh sẽ tận hưởng quyền lực này một cách trọn vẹn hơn, có mục đích hơn.

Đối tượng tiếp theo: Cẩm Tú.

Cẩm Tú làm việc ở bệnh viện, thường xuyên phải trực ca đêm. Giờ về nhà của cô thường là lúc rạng sáng, khi mặt trời vừa ló dạng. Đó là thời điểm hoàn hảo nhất: mọi người đều đang ngủ sâu, còn Cẩm Tú thì kiệt sức.

Sáu giờ sáng hôm sau. Hải ngồi trong phòng khách, giả vờ xem TV. Anh nghe thấy tiếng mở khóa khe khẽ. Cẩm Tú bước vào, bộ đồ y tá xanh lơ sẫm màu đã nhăn nhúm, khuôn mặt mệt mỏi, và đôi mắt thâm quầng. Cô chỉ kịp thở dài, lầm bầm chào Hải một tiếng khẽ như gió thoảng, rồi đi thẳng lên phòng mình.

Hải đợi thêm mười lăm phút. Anh biết Cẩm Tú sẽ làm gì: tắm nhanh, sau đó ngủ thiếp đi ngay lập tức. Cô là người chị dễ đoán nhất trong nhà, và cũng là người Hải cảm thấy có thể khai thác sự yếu đuối một cách "an toàn" nhất.

Anh rón rén lên tầng hai. Cửa phòng Cẩm Tú chỉ khép hờ. Qua khe cửa, Hải thấy cô đã thay bộ đồ y tá bằng một chiếc áo thun mỏng và quần short ngắn cũn cỡn. Cô thậm chí còn không kịp sấy tóc, chỉ cuộn mình vào chăn, hơi thở đều đặn và nặng nhọc của người đang cố gắng đuổi kịp giấc ngủ bị đánh cắp.

Ánh sáng bình minh nhạt nhòa lọt qua tấm rèm mỏng, phủ lên cơ thể cô một màu vàng nhạt, làm nổi bật đường cong mệt mỏi nhưng đầy đặn.

Hải hít một hơi thật sâu. Sự cảnh giác, cảm giác tội lỗi, và khao khát hỗn loạn lại nổi lên. Lần này không phải là một nữ Luật sư nghiêm khắc, mà là một Nữ y tá đang nằm trong trạng thái phòng vệ thấp nhất. Sự cám dỗ trở nên mạnh mẽ đến mức anh không thể kiềm chế.

Anh bước vào phòng, rút chiếc đồng hồ cát ra. Lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Tích tắc.

Âm thanh bé nhỏ, sau đó là sự im lặng choáng váng.

Mọi thứ đứng yên. Ánh sáng mặt trời dừng lại, không khí ngừng luân chuyển. Hải tiến lại giường Cẩm Tú.

Cô nằm nghiêng, mái tóc đen ẩm ướt xõa tung trên gối. Khuôn mặt cô trông thật bình yên, không chút cảnh giác. Hải đưa tay chạm vào gò má cô. Làn da ấm áp, mềm mại, khác hẳn sự lạnh giá của đồ vật. Cảm giác này làm anh rùng mình.

Anh ngồi xuống mép giường, quan sát cô. Cẩm Tú là người có bàn tay khéo léo, thường xuyên chăm sóc người bệnh, nhưng giờ đây, chính cô lại là người cần được chăm sóc, một cách riêng tư và thầm kín.

Hải đưa tay, vén nhẹ những lọn tóc vương trên trán cô. Anh cúi xuống, ở khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được mùi dầu gội dịu nhẹ và mùi cồn y tế thoang thoảng còn sót lại trên quần áo cô.

Sự kích thích lần này không chỉ đến từ quyền lực, mà còn đến từ sự tận dụng sự yếu đuối của người khác.

Anh khẽ lướt tay xuống, chạm vào vai cô. Cảm giác mềm mại, ấm áp của cơ thể đang nghỉ ngơi, hoàn toàn không phòng bị dưới lớp áo thun mỏng. Sự im lặng cho phép Hải làm bất cứ điều gì anh muốn, và không ai biết.

Anh tự hỏi, cô sẽ phản ứng thế nào nếu cô biết những gì đang xảy ra trong khoảnh khắc thời gian bị đánh cắp này?

Hải đưa tay luồn nhẹ xuống dưới gối, kéo chiếc chăn mỏng ra một chút, làm lộ thêm phần da thịt ở vai và cổ. Anh di chuyển ngón tay chậm rãi, như đang vẽ nên đường nét cơ thể. Cơn điên dại trong anh đang thức tỉnh: đó là ham muốn muốn chiếm hữu trọn vẹn khoảnh khắc yếu đuối này.

Anh cúi thấp đầu hơn nữa. Sự cám dỗ mãnh liệt. Hạt cát trong đồng hồ đã chảy được một nửa. Anh biết mình không còn nhiều thời gian.

Với quyết định gần như bạo lực, Hải nhắm mắt lại, và thực hiện một hành động vô cùng táo bạo, một hành động mà nếu Cẩm Tú thức dậy, anh sẽ phải trả giá đắt.

Anh thở dốc, cảm giác tê dại lan truyền khắp cơ thể. Hắn mở mắt ra, nhìn vào khuôn mặt Cẩm Tú. Cô vẫn đang ngủ, hoàn toàn bất động, hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của anh.

Hải lùi lại, nhìn cô lần cuối. Anh nhẹ nhàng đắp lại chiếc chăn, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Chiếc đồng hồ cát đã chảy gần hết.

Anh chạy ra khỏi phòng, lật ngược đồng hồ cát.

Cạch.

Tiếng thở dài nhẹ nhàng của Cẩm Tú vang lên. Ánh sáng ngoài cửa sổ trở nên rực rỡ hơn. Thời gian đã tiếp tục. Cô vẫn nằm đó, yên bình, không hề hay biết về sự vi phạm thầm kín vừa xảy ra.

Hải dựa vào bức tường lạnh lẽo ngoài hành lang, hai chân run rẩy. Lần này, anh đã vượt qua một ranh giới tâm lý khác. Sự chiếm hữu trong tĩnh lặng này không còn là sự tò mò nữa. Đó là một nhu cầu.

Người tiếp theo sẽ là ai? Chị gái nghiêm túc, chị gái nổi loạn, hay cô giáo ngây thơ?

Ánh mắt anh dừng lại ở cánh cửa phòng Chị Nguyệt Anh, rồi thoáng nhìn về phía phòng Thảo Nhi – người chị luôn nhìn anh với ánh mắt nửa trưởng thành, nửa trêu chọc. Khao khát trả thù, hoặc khao khát được nhìn nhận, lại bùng lên mãnh liệt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×