Sau những lần thao túng tâm lý giữa Thảo Nhi và Minh Châu, sự thỏa mãn của Hải đã chuyển hóa thành một cơn đói khát thao túng tình huống mang tính đạo đức. Anh cần một thử thách mới, nơi mà hành động của anh sẽ là sự vi phạm rõ rệt nhất đối với trách nhiệm và sự tin tưởng.
Anh chọn Nguyệt Anh và Cẩm Tú.
Nguyệt Anh là người giám hộ, biểu tượng của luật pháp và trật tự. Cẩm Tú là y tá, biểu tượng của sự chữa lành và chăm sóc. Sự kết hợp của họ là sự cấm kỵ lớn nhất.
Cơ hội đến khi Nguyệt Anh bị một cơn cảm lạnh bất ngờ. Cô bị sốt nhẹ và phải nằm nghỉ trên giường. Cẩm Tú, dù vừa xong ca trực đêm và kiệt sức, vẫn ở lại chăm sóc chị cả, đặt khăn lạnh và mang cháo lên phòng.
Hải bước vào phòng Nguyệt Anh với vẻ mặt lo lắng giả tạo. Cẩm Tú đang ngồi bên mép giường, gục đầu ngủ gật vì quá mệt. Nguyệt Anh nằm trên giường, khuôn mặt tái nhợt, nhưng vẫn giữ một vẻ nghiêm nghị ngay cả trong cơn ốm.
Nguyệt Anh yếu ớt nói: "Hải, phiền em ra ngoài. Chị cần nghỉ ngơi. Cẩm Tú, em cũng đi ngủ đi."
Đó là khoảnh khắc. Hai người phụ nữ đều đang ở trạng thái dễ bị tổn thương nhất: một người ốm yếu, một người kiệt sức.
Hải lén lút lật úp chiếc đồng hồ cát.
Tích tắc.
Sự tĩnh lặng bao trùm. Cẩm Tú dừng lại, đầu cô đang nghiêng dần vào vai Nguyệt Anh. Nguyệt Anh dừng lại, ánh mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà. Không khí trong phòng trở nên nặng nề và ngưng đọng.
Hải tiến lại gần. Sự đê mê của quyền lực khiến tim anh đập dữ dội.
Anh bắt đầu với Cẩm Tú. Cô đang trong giấc ngủ say bị đóng băng, cơ thể mềm oặt vì mệt mỏi. Hải nhẹ nhàng đặt cô nằm thẳng xuống cạnh Nguyệt Anh. Anh tháo khẩu trang y tế và mũ của cô ra. Anh thao túng tư thế của Cẩm Tú, để cô nằm nghiêng, khuôn mặt hoàn toàn lộ rõ sự mệt mỏi và sự yếu đuối.
Sau đó, Hải quay sang Nguyệt Anh. Chị cả đang nằm đó, bất động, khuôn mặt tái nhợt. Đây là lần đầu tiên Hải thấy Nguyệt Anh hoàn toàn không kiểm soát được bản thân.
Hải cúi xuống, thì thầm vào tai Nguyệt Anh, bằng giọng điệu chế giễu nhưng đầy thèm muốn: "Chị Nguyệt Anh, chị luôn kiểm soát mọi thứ. Nhưng giờ đây, ngay cả người chăm sóc chị cũng đang nằm trong tay em. Chị có thấy sự bất lực của mình không?"
Anh bắt đầu thực hiện hành động chiếm hữu lên cả hai người phụ nữ cùng một lúc, lợi dụng sự gần gũi và sự yếu đuối của họ. Đây không chỉ là sự kích thích thể xác, mà còn là sự kích thích đến từ việc phá hủy hoàn toàn bức tường bảo hộ của Nguyệt Anh và lạm dụng sự tận tụy của Cẩm Tú.
Anh muốn tạo ra một hình ảnh cấm kỵ và ám ảnh: hai người phụ nữ kiệt sức, dựa vào nhau, hoàn toàn bị anh làm chủ.
Cát đã chảy gần hết. Vết nứt trên đồng hồ cát đã lan rộng hơn, và Hải cảm thấy có một dòng điện lạnh lẽo chạy qua tay anh. Anh phải kết thúc.
Hải nhanh chóng lùi lại. Anh không sắp xếp lại tư thế của họ, anh chỉ kéo nhẹ chăn lên đắp cho cả hai, tạo ra một sự sắp đặt gần gũi và riêng tư một cách bất thường.
Anh lật ngược chiếc đồng hồ cát.
Khục!
Tiếng thở dốc của Cẩm Tú vang lên. Cô giật mình tỉnh dậy, đầu dựa vào gối. Cô nhìn sang Nguyệt Anh, thấy chị cả đang mở mắt nhìn cô.
"Tú... em đã ngủ gật à?" Nguyệt Anh hỏi, giọng yếu ớt. Cẩm Tú lắc đầu, nhưng cô cảm thấy một sự bối rối sâu sắc. "Em... em xin lỗi. Em thấy hơi khó chịu..." Cô cảm thấy cơ thể mình hơi nóng ran, và cô nhận ra mình đang nằm ở một tư thế quá gần gũy với Nguyệt Anh.
Nguyệt Anh đưa tay lên chỉnh lại cổ áo, nhìn Cẩm Tú với ánh mắt khó hiểu. "Em nằm sát chị quá... Hay em về phòng nghỉ ngơi đi."
Cẩm Tú đứng dậy, nhưng cô cảm thấy một sự xáo trộn tâm lý không thể giải thích. Cô nhìn Hải, người đang đứng ở cửa, với ánh mắt phức tạp: cảm kích vì đã giúp đỡ, nhưng cũng hoài nghi về một điều gì đó vừa xảy ra.
Hải mỉm cười, một nụ cười ẩn chứa sự điên loạn. Anh đã chiến thắng trong ván bài đạo đức lớn nhất. Anh đã làm vấy bẩn cả sự bảo hộ và sự chăm sóc.
Tuy nhiên, khi anh về phòng, chiếc đồng hồ cát đã rạn nứt rõ rệt. Nó phát ra một luồng ánh sáng yếu ớt, và hạt cát chảy nhanh hơn một cách đáng ngờ.
Trò chơi sắp kết thúc, hoặc sắp trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều. Hải biết, anh phải tận dụng những khoảnh khắc còn lại trước khi đồng hồ cát tan vỡ.